Nếu như Tống Đại Sơn nói, Lê Mạt cũng nhớ được Mai Tử và Thiết Tử, bây giờ nghĩ tới, hai người đó thật đúng là phù hợp.
Cho nên Lê Mạt lập tức gật đầu: “Được, vậy đợi lát nữa sẽ mời Mai Tử và Thiết Tử đến hỗ trợ, ngày mai sẽ bảo cả nhà bọn họ tới đây, đó ở lại đây vài ngày. Hội chùa cũng cần người hỗ trợ, chờ qua hội chùa rồi sẽ để cho Mai Tử và Thiết Tử trở về.”
Tống Đại Sơn đồng ý, nói: “Ta chung với nàng, lần trước nàng chỉ qua đó một lần, biết đường tới nhà Mai Tử.”
Lê Mạt suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Hai người tìm Tiểu Bảo đang chơi ở bên ngoài về, khóa cửa lớn lại, đó dẫn theo Tiểu Bảo tranh thủ tới nhà Mai Tử.
Đến nhà Mai Tử rồi, bọn họ vừa mới nói chuyện muốn mời nàng ấy và Thiết Tử tới giúp, Mai Tử nói hai lời đã đồng ý, hẹn giờ Mão ngày mai sẽ chạy tới thôn Đạo Nguyên.
Cả nhà ba người Tống Đại Sơn lại vội vàng chạy trở về.
Ngày hôm trời vừa tờ mờ sáng, Mai Tử và Thiết Tử đã dẫn theo Tiểu Thọ hăng hái lạ thường đến đây. Tiểu Thọ vừa đến đây, lập tức bịch bịch bịch chạy về phía Tiểu Bảo, hai đứa bé như là chuyến xa gặp , khỏi phải nói có bao nhiêu kích động.
Mai Tử ở bên cạnh nhìn hai tiểu hài tử cười: “Sáng nay gọi nó rời giường còn dậy nổi, nói muốn dẫn nó đến nhà cậu tìm Tiểu Bảo chơi thì nó lập tức mở to mắt .”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-52.html.]
Lê Mạt vậy cũng mỉm cười, có đôi khi con nít chính là dễ chơi như vậy.
Lê Mạt làm chút cháo, chưng mấy cái bánh bao chay, người một nhà ngồi cùng ăn điểm tâm, khi ăn xong thì dẫn theo hai tiểu hài tử, một đoàn người cõng gùi lập tức cất bước tới chỗ mọc mảng lớn hoa ở núi.
Để cho hai đứa bé chơi đùa ở bên cạnh mình, bốn người lớn thì hái hoa bỏ vào trong gùi. Mai Tử và Thiết Tử đều là người tay chân lanh lẹ, làm việc hề chậm hơn Lê Mạt và Tống Đại Sơn, bốn người cùng làm hiệu suất chỉ cao hơn một chút, chỉ chốc lát bốn cái sọt lớn đã chứa đầy tràn. Tống Đại Sơn trải lên phía hoa một tầng cỏ tranh, cùng Thiết Tử cùng vận chuyển hoa trong bốn cái gùi về trong nhà. Lê Mạt và Mai Tử ở lại chỗ này hái tiếp, chờ hai người bọn họ trở về.
Cứ như vậy, bốn người bận từ sáng sớm đến tối mịt, giữa trưa dùng một chút lương khô và nước mang theo, ròng ̃ hái được mười mấy sọt hoa, đoán chừng có thể làm xấp xỉ hai trăm hộp, lúc này Lê Mạt mới kêu mọi người về nhà.
Về đến nhà thì trời đã tối đen, Lê Mạt lấy hai ngọn nến mua từ trấn nhóm lửa, ở trong phòng bếp dùng bột mì làm chút mì sợi. Bốn người lớn hai đứa bé vây quanh bàn ăn xong bữa cơm tối.
Cả ngày nay, tất cả mọi người đều bận bịu mệt mỏi, cơm nước xong xuôi rồi rửa mặt đơn giản một chút là ngủ.
Ngày hôm , bốn người lớn cùng rửa sạch hoa, nhóm lửa lên, khuấy khuấy, một khắc cũng ngừng nghỉ làm suốt một ngày, cuối cùng cũng mang toàn bộ hoa làm thành hương cao. Tạm thời có hộp bỏ vào nên mới đặt ở bên trong chậu lớn đã rửa sạch, một chậu hương hoa hồng, một chậu hương hoa cúc, chỉ chờ ngày mai lấy hộp tới rồi tiến hành đóng hộp là được.
Mấy người bận rộn liên tiếp vài ngày, rốt cuộc làm hai trăm hộp hương cao ở trước khi đến hội chùa, lúc này, vấn đề xe trước đó được giải quyết cũng đã ngóng được cách xử lý.
Tống Đại Sơn chạy đến nhà ở thôn cách vách ngày thường bán kẹo hồ lô ở trấn, trong nhà đó có chiếc xe bò, bình thường làm ăn buôn bán đều là đánh xe bò , lần này hội chùa cũng dự ̣nh đánh xe bò . Kẹo hồ lô của nhà bọn họ chiếm chỗ, vừa vặn có thể đưa cả nhà Tống Đại Sơn lên. Cho nên Tống Đại Sơn đã thương lượng với bọn họ một chút, mỗi ngày cho người nhà đó mười văn tiền, ba ngày buôn bán này cũng tiện thể chở cả nhà bọn họ lên. Người nhà nọ hề do dự đã đồng ý.
Biết vấn đề xe đã được giải quyết, lần này Lê Mạt mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chỉ cần đợi bán là được rồi.