Sáng nay hội chùa, một nhóm bốn người Lê Mạt mò mẫm rời khỏi giường, vào lúc gà còn gáy đã xuất phát đến thôn bên cạnh. Về phần hai đứa nhỏ thì được bế ở trong ngực người lớn nằm ngáy khò khò.
Chờ đến khi tới nhà bán kẹo hồ lô ở thôn bên cạnh thì gà cũng mới vừa gáy, trời vẫn còn tối đen, đoàn người mò mẫm ở trong bóng tối, ngồi vào xe lên đường tới núi Pháp Hoa.
Lúc đến núi Pháp Hoa, ngày mới vừa hửng sáng, lúc này ít người bày quầy bán hàng đều đã tới. Tất cả mọi người đều đang tìm quầy hàng phù hợp, đó bày thương phẩm của mình.
Lê Mạt cho người nhà mười văn tiền, đó lập tức vội vàng tìm một vị trí tốt, trải một tấm vải mang từ nhà tới lên mặt đất, bày hương cao ngay ngắn lên, đó mở hai hộp hương cao ở phía trước nhất, phô cho người đường nhìn xem.
Lúc này Mai Tử mới hỏi Lê Mạt: “Tẩu tử, hương cao này của chúng bán thế nào?”
Lê Mạt suy nghĩ một chút, đồ gì đó ở hội chùa đều phải bán đắt hơn bình thường, bình thường hương cao này của nàng yêu cầu năm văn tiền một hộp, hôm nay cứ bán ́m văn tiền một hộp .
Mai Tử cảm thấy ́m văn tiền một hộp cũng còn rất rẻ: “Tẩu tử, trước đây muội lên trấn thấy những thứ này, ít nhất đều đòi mười lăm văn tiền một hộp, hơn nữa mỗi hộp còn rất ít. Cái này của chúng liều lượng nhiều như vậy, chỉ cần ́m văn tiền một hộp cũng quá rẻ rồi.”
Lê Mạt mỉm cười: “Ta so sánh về giá với những người khác, muốn theo đường lối rẻ mà thiết thực, chuyên bán cho những người bình thường mua nổi hoặc muốn mua trong cửa hàng son phấn. Không phải những người này muốn mua, nếu như bán rẻ, số lượng lại nhiều, những người đó chắc chắn sẽ sẵn lòng mua.”
Mai Tử ngẫm lại, cảm thấy tẩu tử nàng ấy nói rất đúng. Nếu như là nàng ấy, nhìn thấy một hộp hương cao lớn như thế, chỉ cần giá tiền bằng một nửa bên ngoài, chắc chắn sẽ cảm thấy đã gặp được đồ tốt, vội vàng mua vào một hộp, nếu lần còn biết có thể mua được lời như vậy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-53.html.]
Nghĩ như vậy, Mai Tử đột nhiên cảm thấy bội phục tẩu tử nàng ấy, tẩu tử này của nàng ấy quá biết cách làm ăn, lại còn có đầu óc tốt.
Trên đường đến đây Lê Mạt đã nghĩ xong chuyện phân công, đợi lát nữa nàng phụ trách đề cử giới thiệu cho khách. Mai Tử sẽ giao hàng cho người thu tiền. Đại Sơn ở bên cạnh trông chừng đồ đã tránh để cho những kẻ khác đục nước béo cò, còn hai đứa bé hôm nay sẽ giao lại cho Thiết Tử chăm sóc.
Mọi người sôi nổi gật đầu, có ý kiến gì với sự sắp xếp này.
Không bao lâu, trời đã hoàn toàn sáng hẳn, lúc này người đã lục đục tới hội chùa. Có người muốn lên núi sớm dâng hương, cho nên cũng phải quá nhanh, hề chú ý đến sạp hàng ven đường mà là vừa vừa dạo chơi, nhìn cảm thấy hứng thú thì sẽ dừng lại xem.
Lúc này đám tiểu thương lập tức gào to lên, trong lúc nhất thời toàn bộ bầu khí náo nhiệt hẳn lên.
Mai Tử nhìn bạn hàng xung quanh ai nấy đều lớn giọng rao, cũng bắt đầu nóng nảy, liếc mắt nhìn sang Lê Mạt: “Tẩu tử, người ai nấy đều rao lớn, chúng rao lớn thì người sẽ sang đây, là chúng cũng rao lớn lên .”
Lê Mạt ngẫm nghĩ, đúng vậy, người ai nấy đều lớn giọng rao, các nàng cứ đứng đấy bất động cũng quá quái lạ, cho nên nàng cũng học những tiểu thương đó lớn giọng rao: “Bán hương cao đây, hương cao vừa thiết thực vừa rẻ, chỉ cần ́m văn tiền một hộp!”
Mai Tử thấy tẩu tử hô to, cũng lớn giọng rao theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đừng nói, tiếng rao lớn này thật đúng là đã thu hút ít người đến, vừa đến hương cao, người còn đang suy nghĩ hương cao hôm nay biết chừng sẽ đắt đến cỡ nào , nào ngờ tiếp theo đó bất ngờ được chỉ cần ́m văn tiền một hộp. Mặc dù ́m văn tiền đối với dân chúng bình thường mà nói cũng phải món tiền nhỏ, nhưng so với đám hương cao hở là mấy chục văn tiền, món này ́m văn tiền đã có thể coi như rất rẻ rồi. Cho nên những người được đều cảm thấy hứng thú, sôi nổi tiến về phía Lê Mạt bên này.