Thật  cũng   nhiều tiền lắm, chỉ  điều là một đống tiền đồng, thể tích quá lớn mà thôi, nhà bình thường nếu mà gom đủ một ngàn đồng tiền khẳng định liền  đổi thành một lượng bạc, mấy ngày nay bọn họ bận quá,   thời gian đổi tiền đồng thành bạc, cho nên liền mang theo một túi tiền đồng to như  trở .
Tiền đồng quá nhiều, mấy  cùng  đếm nửa ngày, mới đếm  lượng rõ ràng, tổng cộng là 3320 cái tiền đồng, cũng chính là ba lượng và 320 văn tiền.
“Tẩu tử, ba ngày chúng   kiếm lời xấp xỉ ba lượng bạc rưỡi, so với một nhà   kiếm  trong một năm còn nhiều hơn!” Mai Tử cực kỳ kích động, nhịn   .
Lê Mạn  khẽ, : “Cũng  kiếm nhiều như , đây   chỉ là tiền lời, còn  trừ  400 văn tiền mua hộp và tiền dầu bôi bên trong, như  tính  kiếm lời  gần hai lượng 900 văn tiền.”
Mai Tử vẫn  cao hứng, “Vậy cũng  nhiều, nhà  khác một năm cũng  tiết kiệm  hai lượng bạc.”
Lê Mạn cúi đầu, đếm  500 văn tiền trong  tiền đồng, bỏ riêng  một cái túi tiền, nhét  trong tay Mai Tử, “Mai Tử, mấy ngày nay vất vả  và Thiết Tử, đây là tâm ý của tẩu tử.”
Mai Tử lập tức đẩy trở về, “Tẩu tử, tẩu  gì ,  và Thiết Tử tới hỗ trợ cũng   là đòi tiền, tiền  chúng   cần!”
Thiết Tử cũng ở một bên gật đầu, “Tẩu tử,   ruột thịt tới hỗ trợ nào còn  thể đòi tiền, nếu tẩu đưa tiền  và Mai Tử còn   như thế nào.”
“Hai đứa tới giúp  thật sự   bớt   ít việc, nếu hai đứa  tới,  và ca ca ngươi còn  mời những  khác giúp đỡ, đến lúc đó cũng sẽ  trả tiền, hơn nữa, các ngươi chậm trễ thời gian mấy ngày , Thiết Tử cũng  thể  săn thú, việc nhà của  cũng  ,  hai đứa tổn thất  ít,  tẩu  thể để hai đứa  hại chứ, tiền  a hai đứa cầm ,   tẩu tử  chuyện mời hai đứa tới giúp đỡ chút việc mới  thể mở miệng, nếu hai đứa  cần,   tẩu tử cũng  dám tìm hai đứa đến giúp nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-60.html.]
Thấy Mai Tử còn  từ chối, Lê Mạn nhét túi tiền  túi nhỏ bằng vải bố của Tiểu Thọ đang ở một bên mở to mắt  mấy  lớn, sờ sờ đầu của nó, “Tiểu Thọ, đây là mợ cho con mua đường ăn, con  cất kỹ nha.”
Tiểu Thọ  chút ngốc,  hiểu  những  lớn đang  cái gì, chỉ nhớ rõ đây là cho nó để mua đường ăn, trong miệng lập tức nuốt nước miếng, nhưng còn nhớ rõ  thể tùy tiện lấy đồ của  , cho nên cầm lấy túi tiền  về phía cha và  nó, mắt nhỏ khát vọng cực kỳ.
Nhìn thấy đôi mắt nhỏ của nhi tử, Mai Tử bất đắc dĩ ,  hôm nay cần  thu tiền , gật đầu đồng ý với nhi tử, “Tiểu Thọ mau cảm ơn mợ.”
Tiểu Thọ  đây là nương nó đồng ý cho nó nhận lấy, nó  thể mua đường, đôi mắt lập tức sáng lên, đầu nhỏ gật gật, cúi  vái chào với Lê Mạn, dùng giọng sữa : “Cảm ơn mợ.”
Lê Mạn  đứa nhỏ   tan chảy, ôm Tiểu Thọ hôn hôn, “Tiểu Thọ thật hiểu chuyện.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Bảo ở một bên thấy Lê Mạn ôm hôn Tiểu Thọ, nóng nảy, vội vàng tiến lên ủn Tiểu Thọ từ trong vòng tay của Lê Mạn , “Dì Mạn, còn  Tiểu Bảo, dì thơm thơm Tiểu Bảo, Tiểu Thọ là của nhà cô cô.”
Dì đừng thơm Tiểu Thọ, Tiểu Thọ  cô cô thơm , dì thơm Tiểu Bảo .
Thấy Tiểu Bảo sốt ruột,  vẻ sợ nàng   khác cướp , Lê Mạn  ôm Tiểu Bảo hôn chụt một cái, “Được  , dì Mạn thơm Tiểu Bảo.”
Mấy  lớn ở bên cạnh  bộ dáng Tiểu Bảo bảo vệ đồ ăn, trong lòng  vui mừng   chua xót.
Trước  Tiểu Bảo nào  hoạt bát rộng rãi như , đó giờ chỉ là yên lặng ngốc trong một góc chơi một , hiện tại     náo loạn, đây mới là dáng vẻ hài tử nên .