Tống mẫu đó lên tiếng, khí nhất thời chút gượng gạo, Tống Đại Sơn chủ động mở lời: “Nương, hôm nay tới việc gì ?”
Thấy Tống Đại Sơn chủ động mở lời, Tống mẫu thở một , tiếp lời Tống Đại Sơn mà trả lời: “Cái đó, Đại Sơn , là thế .”
Nói một nửa, biểu tình chút cứng ngắc, bà liếc Lê Mạn đang đó nghiêm túc ăn cơm, da dầu căng lên, tiếp: “Thiện ca nhi nhà đại ca ngươi sắp dâng lễ gặp mặt , đại ca ngươi chút túng, hỏi trong tay ngươi còn bao nhiêu ngân lượng, cho cháu trai ngươi dâng lễ gặp mặt.”
Tống mẫu xong, hạ tầm mắt xuống, dám mắt đứa con trai thứ.
Kỳ thật, là con dâu lớn Tống Đại Sơn bỏ hai lượng bạc để mua một nàng dâu, chắc chắn còn giấu ít tiền, vì thế liền hối hận đòi phí nuôi dưỡng quá ít, bảo bà đến đòi thêm chút ít.
Tống Đại Sơn trầm giọng : “Nương, phí nuôi dưỡng cần đưa con đưa cho đại ca đại tẩu .”
Tống mẫu chút ngượng ngùng, chà xát hai tay : “Đại Sơn, ngươi bao năm nay ở nhà, nếu đại ca đại tẩu nuôi dưỡng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng sống đến bây giờ, bao năm nay cũng vất vả cho đại ca đại tẩu ngươi.”
Tống Đại Sơn nghĩ lúc mới trở về, thấy bộ dạng Tiểu Bảo gầy trơ xương tội nghiệp, sang Thiện ca nhi, Minh ca nhi mấy đứa nhà đại ca đều béo mập mạp, nhi tử chỉ một chiếc áo cũ rách hình dáng, lửa giận trong lòng bốc đột nhiên lên kiềm chế , đặt mạnh bát cơm xuống bàn phát một tiếng “cạch.” Ánh mắt nhất thời trầm xuống, đôi môi mím chặt, khí thế bỗng nhiên chút dọa , dọa cho Tiểu Bảo đến cơm cũng dám ăn, liếc Tống Đại Sơn một cái, lo lắng về phía Lê Mạn, trong ánh mắt dường như đang tìm kiếm sự che chở.
Lê Mạn vội vàng bế Tiểu Bảo trong lòng , vỗ về lưng nó.
Thấy Tiểu Bảo dường như dọa sợ, Tống Đại Sơn kiềm chế xúc động, vẻ mặt hơn một chút, đang co rụt đó, ánh mắt chút phức tạp, giọng chút khó khăn: “Nương, tiền trợ cấp tàn tật của con tổng cộng mười lăm lượng, đưa đại ca đại tẩu tám lượng, con trở về cũng phân thứ gì, mua căn nhà với hai mẫu ruộng, ngân lượng sớm còn bao nhiêu, tiền bỏ mua Lê Mạn là tiền cuối cùng còn , con bây giờ một văn tiền cũng .”
Tống mẫu chút khó chịu trong lòng khi Tống Đại Sơn , bà cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-7.html.]
Năm đó trưng binh, mỗi nhà cử một nam đinh, nếu thì nộp năm lượng bạc, trong nhà tiếc nỡ bỏ tiền đó, liền đẩy con thứ lính, bây giờ nó từ chiến trường trở về, còn tàn phế nữa, trong nhà cũng phân cho nó thứ gì, để nó đưa Tiểu Bảo ngoài sinh sống, bà nương cũng với nó, nhưng bà cũng cách nào, trong nhà bây giờ là con dâu lớn quản gia, bà còn dựa con trai lớn dưỡng lão, thể lời bọn chúng.
Tống mẫu nghĩ đến đây cũng tiếp tục ở nữa, lúng túng lên: “Được, nương , về đây.”
Tống mẫu nhanh, Tống Đại Sơn cũng tiễn bà, chỉ là đó khí chút trầm xuống.
Lê Mạn đại khái điều gì, Tống Đại Sơn chắc là lính nhiều năm, bây giờ mới trở về, đại ca đại tẩu của tìm đòi tiền.
Những cái khác Lê Mạn rõ lắm, cơ hội sẽ tìm hiểu kỹ hơn.
Cả nhà trầm mặc ăn hết bữa cơm tối, Lê Mạn thu dọn bát đũa mang phòng bếp rửa.
Thu dọn xong thì trời cũng tối, chỉ thấy chút ánh sáng le lói cuối cùng, Tống Đại Sơn đun ít nước nóng cho nàng tắm rửa.
Kỳ thật Lê Mạn khó chịu, tắm một cái, thấy Tống Đại Sơn đang bếp đun nước, nàng mở miệng : “Đại Sơn ca, tắm giặt.”
Tống Đại Sơn ngập ngừng, trong nhà chậu tắm, chỉ một cái chậu nhỏ để rửa mặt và một cái chậu để rửa chân, bình thường tắm đều trực tiếp dội nước lạnh, dùng đến chậu tắm.
Tống Đại Sơn do dự giây lát : “Trong nhà chậu tắm, chỉ thể dùng chậu rửa mặt để lau thôi.” Trong lòng âm thầm ghi nhớ, nhất định một cái chậu tắm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn gật đầu, dùng nước lau còn hơn là tắm.
Đun xong nước, Tống Đại Sơn xách thùng gỗ đựng nước nóng phòng cho Lê Mạn, lấy chậu rửa mặt đưa cho nàng, nghĩ một chút, lục tung trong tủ lấy một tấm vải còn khá mới đưa cho nàng khăn lau, cuối cùng lấy bộ quần áo nhất của đưa cho Lê Mạn tạm thời lúc tắm.