Đột nhiên Lê Mạn nghĩ đến một khả năng: "Đại Sơn ca, ngoại trừ lúa nước, chúng  còn  một mẫu đất trồng đậu phộng nữa,   xem  thể  ..."
Tống Đại Sơn kinh hãi,  chỉ nghĩ đến ruộng mạ nhà ,   nghĩ đến mẫu đất trồng đậu phộng , ruộng mạ  tháo nước thì bổ sung kịp thời là , nhưng nếu như cây đậu phụng non  đào  thì ruộng đậu phộng coi như   mất trắng.
Tống Đại Sơn nghĩ đến việc nhiều ngày    thăm ruộng đậu phộng thì    yên, bây giờ  nhất định   xem xem.
Tống Đại Sơn dùng tốc độ nhanh nhất  đến ruộng đậu phộng, may mà nơi  vẫn   hạ độc thủ, nhưng mà   khả năng kẻ  sẽ chuyển mục tiêu nhằm  ruộng đậu phộng, xem  buổi tối  trông chừng ruộng đậu phộng thì quan trọng hơn.
Đêm hôm đó, Tống Đại Sơn lặng yên  một tiếng động  đến ruộng đậu phộng, âm thầm  ở một chỗ lõm xuống bên bờ ruộng, nếu     thì cơ bản là sẽ   thấy .
Đáng tiếc là đêm hôm  cũng   ai đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê Mạn khuyên Tống Đại Sơn  là thôi , cứ chịu đựng như  thì cơ thể sẽ  hủy hoại mất, chỉ  chút lương thực   thể quan trọng bằng .
Tống Đại Sơn   bằng lòng từ bỏ, đúng là chỉ vì chút lương thực, nhưng   càng   cứ mơ hồ  hại như  cũng   thủ phạm là ai.
Lần  Lê Mạn cũng coi như  chứng kiến tính cố chấp của Trương Đại Sơn ,  đây  cái gì mà đều  lời nàng, nàng còn tưởng  là    nổi giận cũng   chủ kiến, thì  nàng nghĩ sai ,  chỉ là thuận tiện  lời nàng thôi.
Lê Mạn  lay chuyển  Tống Đại Sơn về chuyện , mỗi ngày chỉ  thể lo lắng    ruộng trông chừng.
May mà công sức bỏ   phụ lòng ,  mấy  liên tiếp trông chừng,  một buổi tối, cuối cùng Tống Đại Sơn cũng bắt  kẻ  đào cây non ở ruộng đậu phộng.
Lần  Lê Mạn và Tống Đại Sơn  đoán sai,    Tống gia  mà là con trai cả và con trai thứ hai của nhà Hạ Lão Chúc cùng thôn với bọn họ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-lam-nong-phu-lam-giau-nuoi-con/chuong-99.html.]
Lúc đó Tống Đại Sơn   ở chỗ trũng đó hơn một canh giờ , xung quanh yên tĩnh, chỉ  chút động tĩnh là tiếng dế kêu trong đêm. Vốn tưởng rằng đêm nay cũng   thu hoạch gì, ai ngờ    tiếng bước chân rón rén và giọng hai  đang  chuyện.
"Ca, chúng   thể  bắt   ?"
"Làm   thể,   chúng  tháo nước ở ruộng lúa nhà  chẳng  cũng   bắt gặp đó ?"
"Cũng đúng, ban đêm Tống Đại Sơn  còn  canh chừng ruộng lúa để bắt chúng , thật ngu ngốc, chúng  sẽ   nữa cho  bắt  chắc? Hắn tuyệt đối  thể tưởng  chúng  sẽ chuyển mục tiêu nhằm  ruộng đậu phộng nhà ."
"Đừng  nhảm nữa, chúng  đào , nhất định khiến cho nhà   thu  một hạt đậu phộng nào."
"Ca,   xem chúng  như     thất đức , nhà Tống Đại Sơn  gieo hạt xuống đất như , nếu như  thu hoạch  chút gì thì chẳng  là  thảm ?"
"Ngươi còn cảm thấy  đáng thương ? Khi  cướp mối  ăn của nhà chúng    nghĩ đến nhà chúng  , bây giờ cũng   ai chịu  xe nhà chúng  nữa, nguồn thu cũng chúng  tổn thất hơn nhà  nhiều."
"Được  , chúng  mau đào ."
Hai   xong thì   tiếng  chuyện nữa, chỉ  tiếng đào xới vang lên.
Tống Đại Sơn sớm  tức giận đến nắm chặt nắm đấm, lúc     là kẻ nào ,   thấy tiếng cây đậu phụng non  đào lên,  đây là thời cơ  nhất đến ,  lập tức dùng tốc độ kinh  từ chỗ trũng xông đến, khi hai   còn  kịp phản ứng thì nắm lấy cả hai áp xuống đất.
Nếu như bây giờ Lê Mạn ở đây thì nhất định  tin một nam nhân què chân như Tống Đại Sơn sẽ  tốc độ và sức bật kinh  như .
Sức lực của Tống Đại Sơn vốn  vượt quá  thường, vài năm  lính   huấn luyện chuyên nghiệp,  thủ của thôn phu bình thường  thể thể so sánh  với , cho nên hai đứa con trai Hạ gia  Tống Đại Sơn đè gáy áp xuống đất, giãy dụa thế nào cũng  động đậy , sử dụng sức lực của hai  cũng  thoát khỏi một  Tống Đại Sơn, mặt còn  áp xuống đất đầy bùn, cả miệng đều là bùn.
Trong lòng hai  cũng  đêm nay gặp hạn ,  kìm  cầu xin tha thứ: "Đại Sơn, chúng  sai , ngươi hãy mở lòng từ bi tha cho chúng  một  , chúng  cam đoan   sẽ  tái phạm."