Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 23: Xin lỗi
Cập nhật lúc: 2025-04-21 14:53:42
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy ngày nay, Khương Dư Linh vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm. Cô chưa tìm được vật liệu thay thế hoa Băng Lăng, liên tục thức trắng mấy đêm, cả người đều có chút mơ màng hồ đồ.
"Dư Linh, người Khương gia đến tìm em."
Khương Dư Linh ở trong phòng thí nghiệm mấy ngày, mấy vị đại lão cầm đầu là Trương Thân cũng theo ở lại phòng thí nghiệm mấy ngày. Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, tinh lực có hạn, họ không thể thức ngày đêm như Khương Dư Linh. Khi không chịu nổi thì về phòng nghỉ ngơi vài tiếng.
Bốn người cũng khuyên Khương Dư Linh không nên vội vàng nhất thời, nhưng Khương Dư Linh chỉ muốn nghiên cứu ra túi không gian sớm hơn một chút. Không vì gì khác, cô chỉ muốn có được mảnh vỡ cuối cùng của Vu Nữ, đạt được truyền thừa của Vu Nữ.
Trương Thân và những người khác không biết ý tưởng của cô, chỉ cho rằng cô bị Khương gia kích động. Vừa tức giận vừa lo lắng. Lần này, khi biết người Khương gia đến ngay lập tức, họ liền chạy tới thông báo cho Khương Dư Linh.
"Em đi rửa mặt đi, ra gặp họ đi, họ chắc chắn là đến xin lỗi em đó."
Mấy ngày nay Khương Dư Linh đắm chìm trong việc nghiên cứu túi không gian, suýt chút nữa quên mất người Khương gia: "À... Họ đến rồi sao?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Là lần trước mình cáo trạng đã có hiệu quả rồi.
Khương Dư Linh tinh thần chấn động, dùng sức xoa xoa mặt: "Họ hiện ở đâu?"
"Ở cổng trường chờ em đó." Trương Thân nói: "Còn mang theo túi lớn túi nhỏ đồ đạc, chắc chắn là đến xin lỗi em."
Khương gia tính là cái thá gì chứ? Nếu Khương Dư Linh thật sự xảy ra chuyện gì không hay, mười cái Khương gia cũng không đền đủ.
"Được rồi, em làm xong chút việc trong tay này rồi sẽ ra ngoài."
Tuy truyền thừa Vu Nữ rất quan trọng, nhưng cô đã bày ra thế cờ lâu như vậy, chỉ vì ngày hôm nay.
Không biết hôm nay họ sẽ có lời lẽ gì đây.
Nghĩ đến lại có chút hồi hộp.
...
Lần này Khương gia đến xin lỗi gần như là đưa hết người đến, trừ người không ở thành phố này, những người khác đều đến.
Khương Minh Châu cũng tới. Vốn dĩ cô không cần đến, mọi người trong Khương gia đều nhất trí để cô ở nhà điều chỉnh tâm trạng. Nhưng sau khi khóc xong, Khương Minh Châu lại nói rằng người vô tội nhất trong chuyện này chính là Khương Dư Linh. Cô đã thay cô ấy hưởng thụ cuộc sống gấm vóc lụa là nhiều năm như vậy, hiện giờ xin lỗi đương nhiên cũng nên có phần của cô ta.
Khương Minh Châu lại có thể hiểu lòng người và lương thiện như vậy, làm Liễu Dư Mi và Khương Nhĩ Phàm rất đau lòng. Sự bất mãn đối với Khương Dư Linh lại càng tăng thêm vài phần.
Đến nỗi Khương Nhĩ Trác ——.
Nội tâm trừ sự sợ hãi nữ thần và chị gái là một người, thì không còn ý tưởng nào khác. Rốt cuộc sự việc quá mức trùng hợp, trùng hợp đến mức làm anh sợ hãi.
Mà điều càng làm anh hoảng sợ hơn là, trường học của chị gái ruột anh, lại cũng là Đại học Lâm An.
Với tia hy vọng cuối cùng trong lòng, Khương Nhĩ Trác cùng đi với Khương Vân Thiên và mọi người, dưới ánh nắng chói chang chờ đợi chị gái ruột ra.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, trong khoảnh khắc anh chỉ muốn c.h.ế.t quách cho xong.
...
"Là các người muốn tìm tôi? Có chuyện gì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-23-xin-loi.html.]
Khương Dư Linh từ phòng thí nghiệm đi ra liền trực tiếp đến đây. Cô không hề trang điểm hay chải chuốt, chỉ tùy ý rửa mặt, ngay cả quần áo cũng không thay.
Đối xử với kẻ địch càng khinh thường, càng thể hiện sự mạnh mẽ và không bận tâm của bản thân.
"Sẽ không lại muốn ép tôi làm con gái các người nữa đấy chứ?"
Người Khương gia hôm nay mặc đều rất tinh xảo, nhìn ra được, họ rất coi trọng lần "xin lỗi" này.
Khương Dư Linh liếc mắt một cái liền từ cổng trường đông đúc nhìn thấy họ. Đương nhiên, cũng nhìn thấy Khương Nhĩ Trác đang như bị sét đánh, cô khẽ híp mắt, vô cảm dời tầm nhìn đi.
Ánh mắt lướt qua Khương Minh Châu với sắc mặt không được tốt, nụ cười rất gượng gạo.
Trong mắt Liễu Dư Mi tràn đầy bất mãn, Khương Nhĩ Phàm đầy địch ý. Chỉ có Khương Vân Thiên trên mặt treo đầy mỉm cười, còn trong mắt tràn đầy dã tâm và kiêu ngạo.
"Cô nói chuyện kiểu gì vậy!"
Vừa dứt lời, Khương Vân Thiên còn chưa kịp nói chuyện, Khương Nhĩ Phàm bên cạnh đã tức tối: "Đây là thái độ cô nói chuyện với trưởng bối sao?"
"Trưởng bối?"
Khương Dư Linh khẽ nhướng cô, ánh mắt lướt qua mặt Khương Vân Thiên: "Là chỉ người không hiểu sao tìm đến muốn nhận tôi làm con gái, tôi không đồng ý thì dùng thủ đoạn muốn ép buộc tôi sao?"
Mày Khương Nhĩ Phàm dựng lên: "Cô nói gì đó, cô..."
"Câm miệng, trước khi đến đây cha đã dặn con thế nào?"
Lời Khương Nhĩ Phàm còn chưa nói hết, đã bị Khương Vân Thiên ngắt lời.
Khương Dư Linh có tiền đồ hơn bất kỳ ai trong nhà. Cô có quốc gia chống lưng. Nếu không có mối quan hệ huyết thống này, có lẽ họ cả đời cũng đừng nghĩ nói chuyện được với cô.
Khương Vân Thiên trừng mắt nhìn Khương Nhĩ Phàm một cái, sau đó mới nhìn về phía Khương Dư Linh. Ông cười tươi roi rói: "Dư Linh à, Lần trước là lỗi của cha, lần này cha muốn đến để xin lỗi con."
Nói rồi, aông đưa mắt ra hiệu cho Liễu Dư Mi. Liễu Dư Mi lập tức đưa túi xách ra, bà gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Con gái, đây là chút lòng thành của chúng ta, con nhận lấy đi."
"Không cần."
Khương Dư Linh dứt khoát cự tuyệt: "Thật ra việc các người thuê căn hộ đó với giá gấp bốn lần cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. Dù sao trường học đã phân biệt thự cho tôi rồi, căn hộ đó tôi chỉ thỉnh thoảng mới qua ở thôi. Cho nên, xin lỗi tôi nhận, còn quà xin lỗi thì không cần."
"Sao có thể không cần." Khương Vân Thiên nói: "Chuyện này vốn dĩ là lỗi của cha."
"Ý định ban đầu của cha là muốn mua căn hộ đó cho con. Chỉ là khi con nói những lời đó, làm cha có chút tức giận, nên muốn dọa dẫm con thôi..."
"Cha già đầu rồi, sao lại còn đi so đo với một cô gái nhỏ như con chứ, đều là lỗi của cha."
Khương Vân Thiên trước khi đến đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, nói chuyện ngọt như mía lùi. Khương Dư Linh không hề d.a.o động, sắc mặt không biến đổi chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn ông diễn kịch.
Thấy vậy, Khương Vân Thiên cũng không thể nói tiếp được. Ông suy nghĩ một chút: "Thật ra hôm nay cha đến, ngoài xin lỗi, còn có một chuyện muốn nói cho con."
"Cha đã đặt một bàn cơm ở An Vân Cư. Bây giờ vừa lúc cũng sắp đến giờ ăn trưa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."
...