Khương Nhĩ Trác rất nhanh liền phát hiện mình bị Khương Dư Linh xóa khỏi danh bạ.
Điều này làm cho trái tim vốn đã tan nát của anh lại thêm một tầng u ám. Cả người tuy không đến mức uể oải không phấn chấn, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Rốt cuộc trước đó, anh chưa bao giờ nghĩ rằng nữ thần mà mình ái mộ lại là chị gái ruột vô học trong truyền thuyết kia. Trong mắt anh, cô gái mà anh ái mộ là áng mây trên trời, còn chị gái ruột là bùn dưới đất. Kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những suy nghĩ này của anh, chỉ vì một câu nói ——.
Cô còn chưa tốt nghiệp cấp ba.
Vì chị gái ruột chưa tốt nghiệp cấp ba, nên anh nội tâm cảm thấy cô có thể về Khương gia đã là vinh dự lớn lao. Thậm chí, khi cô dùng một thân phận khác nói có người muốn nhận nuôi mình, anh cũng chưa từng liên tưởng hai người lại là một, còn giúp cô chỉ trích đối phương làm giàu bất nhân.
Lại không ngờ, từ đầu đến cuối hai người trong mắt anh khác nhau một trời một vực, lại là cùng một người.
Đây là loại cảm giác gì đây?
Khương Nhĩ Trác không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp trong lòng lúc này như thế nào.
Nói thật, số lần anh gặp mặt Khương Dư Linh không nhiều lắm, muốn nói hoàn toàn là tình sâu đậm không thể thiếu cô, cũng không khoa trương đến mức đó.
Chỉ cần nghĩ đến cô gái từng làm anh kinh diễm, làm anh rung động lại là chị gái ruột của mình, và mối quan hệ giữa hai người có cơ hội trở nên bền chặt hơn cả tình yêu, anh trong lòng liền không ngừng hối hận, tiếc nuối, ảo não.
Rốt cuộc, một cô gái ưu tú như vậy, cho dù không thể làm người yêu, có thể làm chị em cũng là cực tốt.
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh đã nỗ lực nhiều đến vậy.
Lại cực khổ bấy nhiêu lâu, chỉ một sớm quay về điểm xuất phát.
Cô đã xóa anh khỏi danh bạ, ánh mắt nhìn anh còn lạnh nhạt hơn cả nhìn người xa lạ.
Anh thật sự rất hối hận.
Cho dù chị Minh Châu quan trọng, nhưng lúc đó cũng không nên dùng thân phận con nuôi để đón cô về. Ngay cả nói là song sinh khác trứng, cũng tốt hơn tình hình hiện tại rất nhiều.
Lúc đó anh rốt cuộc nghĩ cái gì vậy? Đó là chị gái ruột của anh cơ mà.
Khương Nhĩ Trác nép mình trong phòng, có cảm giác muốn khóc. Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Khương Nhĩ Phàm với vẻ mặt âm trầm bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-26-co-ay-moi-la-con-gai-cac-nguoi.html.]
Anh vẻ mặt đầy tức giận: "Em trốn trong phòng làm gì? Em có biết bây giờ Minh Châu đang khổ sở đến mức nào không?"
"Chị Minh Châu... sao vậy ạ?"
Khương Nhĩ Trác mơ màng ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Khương Nhĩ Phàm.
Khương Nhĩ Phàm nắm tay rất chặt: "Em còn hỏi em ấy sao vậy? Em có biết em ấy bây giờ đang thu dọn đồ đạc trong phòng, nói phải rời khỏi Khương gia không? Anh với mẹ khuyên thế nào cũng không được em ấy. Em ấy nói muốn trả lại tất cả cho Triệu Dư Linh..."
Nghe vậy, Khương Nhĩ Trác sắc mặt nháy mắt đại biến: "Cái gì?"
...
"Minh Châu à, con đang làm gì vậy hả? Con đang m.ó.c t.i.m mẹ ra đó. Lúc bị ôm nhầm con mới lớn bao nhiêu chứ, chuyện này không phải là lỗi của con."
"Con đừng đi được không hả, con đi rồi mẹ biết làm sao đây?"
"Minh Châu..."
Khương Minh Châu đang chuẩn bị rời khỏi Khương gia.
Ngay sau khi Khương Vân Thiên răn dạy người nhà vì Khương Dư Linh, cô cảm thấy không thể ở lại nhà nữa. Có lẽ chỉ cần cô rời đi, mọi thứ có thể trở lại quỹ đạo. Khương Dư Linh cũng có thể về Khương gia, và nỗi lo của bố cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Bị ôm nhầm đích xác không phải lỗi của cô, nhưng cô chắc chắn là người hưởng lợi. Bao nhiêu năm nay, cô đều đang hưởng thụ tài nguyên và cuộc sống của người khác.
Tuy rằng đối phương sống cũng không tệ, nhưng cô vẫn cảm giác mình giống như một kẻ trộm.
"Mẹ, con sẽ về thăm mẹ."
Khương Minh Châu cũng hai mắt đẫm lệ: "Con nhất định sẽ về thăm mẹ."
"Trong tình huống này, chỉ có con rời đi, mọi thứ mới có thể trở lại quỹ đạo. Cô ấy... Cô ấy mới có thể không vướng bận gì mà về nhà, mới sẽ không trách các người."
"Cô ấy mới là con gái của các người."
"Cô ấy mới là..."
Khương Minh Châu càng nói càng khổ sở, cuối cùng lại khóc không thành tiếng.