Khương Dư Linh không hề hay biết Khương Nhĩ Phàm muốn ra tay đối phó mình.
Nhưng dù có biết, cô cũng sẽ không bận tâm. Rốt cuộc, với thân thế và địa vị xã hội hiện tại của cô, muốn chèn ép một Khương gia vẫn là rất đơn giản.
Sở dĩ còn tùy ý Khương gia nhảy nhót trước mắt, chỉ là muốn tra tấn họ thôi. Cái cảm giác bất lực đó, cô đời trước đã trải qua quá nhiều lần. Đời này cũng nên đến lượt họ.
Cô muốn cho họ tận mắt nhìn thấy những thứ mình quan tâm từng chút từng chút sụp đổ, từng chút từng chút tan nát, giống như cát chảy, từng chút từng chút trôi đi khỏi tay, cuối cùng không còn gì sót lại.
Nghĩ đến thần sắc của Khương Nhĩ Phàm, Khương Minh Châu và những người khác vừa rồi, Khương Dư Linh tâm trạng rất tốt. Cô lấy điện thoại ra liền gọi cho Kim Thời Du: "Thời Du, rảnh không?"
Cô còn có căn hộ nhỏ ở đường Kiến Thiết nữa. Vừa lúc tuần này phòng thí nghiệm không có việc gì, đương nhiên phải ghé qua xem rồi.
Đây chính là, căn hộ nhỏ đầu tiên trong cuộc đời cô.
Khương Dư Linh mặt mày mỉm cười, cùng Kim Thời Du hẹn địa điểm gặp mặt.
...
Chuyện Liễu Dư Mi dẫn theo ba đứa con đi tìm Khương Dư Linh cũng không báo cho Khương Vân Thiên. Liễu Dư Mi sợ sự việc không thành, Khương Vân Thiên sẽ càng tức giận hơn. Bây giờ xem ra quyết định của bà ta là đúng.
Mặt trời rất nóng.
Lòng Liễu Dư Mi lại rất lạnh. Bà ta không hiểu tại sao mình lại sinh ra một đứa con gái như vậy. Rõ ràng đã nói mọi chuyện cho cô rất rõ ràng, nhưng cô một chút cũng không muốn thông cảm cho họ.
Dù nói thế nào, bà cũng là mẹ của cô.
Cho dù không nuôi dưỡng cô, nhưng nỗi đau sinh nở là thứ cả đời không thể xóa nhòa.
"Khương Nhĩ Trác, em đưa mẹ và chị gái về đi, anh còn có chút việc cần làm."
Đúng lúc Liễu Dư Mi đang ấm ức khôn nguôi, đột nhiên nghe thấy giọng nói của con trai. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nhĩ Phàm, thấy rõ sự âm ngoan trong mắt anh. Lòng bà ta lập tức kinh hãi: "Con muốn đi làm chuyện gì?"
Liễu Dư Mi vẫn xem như hiểu rõ con trai mình. Bà biết Khương Nhĩ Phàm không giống vẻ ngoài quang minh lỗi lạc, trái lại, anh bản tính lạnh lùng, đối với pháp luật và sinh mạng đều không có chút kính sợ nào.
Năm anh mười lăm tuổi, Khương Minh Châu đùa nghịch với một bạn cùng trường và đập đầu vào tường. Không lâu sau, cô gái cùng đùa với Khương Minh Châu liền ngã trong trường và gãy cả hai chân. Bác sĩ chẩn đoán cô ấy chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại trên xe lăn.
Loại chuyện này nhiều không kể xiết. Cho đến khi Khương Vân Thiên phát hiện và đánh anh một trận tơi bời, anh mới thu liễm lại một chút.
Nhưng một con sói sao có thể vì một người mà biến thành một con cừu chứ?
Chỉ có thể vì bản tính bị đè nén lâu ngày mà trở nên hung tàn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-30-khuong-nhi-pham-lam-nguoi.html.]
Khương Nhĩ Phàm mỉm cười nói: "Con có việc riêng cần làm, mẹ yên tâm đi."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Năm đó anh làm những chuyện đó, trừ Khương Minh Châu ra, tất cả mọi người trong Khương gia đều biết, bao gồm cả Khương Nhĩ Trác.
Khương Nhĩ Trác mày lập tức nhíu lại: "Anh đừng làm bậy, chị ấy dù sao cũng là..."
"Em muốn nói gì?" Lời Khương Nhĩ Trác chưa nói xong, đã bị Khương Nhĩ Phàm ngắt lời. Anh mỉm cười nhìn anh một cái: "Anh có thể làm gì?"
"Anh tốt nhất là đừng có làm gì." Trong lòng Khương Nhĩ Trác, tuy Khương Minh Châu quan trọng hơn, nhưng Khương Dư Linh cũng chiếm một vị trí nhỏ trong lòng anh. Anh không muốn Khương Minh Châu rời khỏi Khương gia, nhưng cũng không muốn Khương Dư Linh chịu bất kỳ tổn thương nào.
Khương Nhĩ Trác liếc nhìn Khương Minh Châu, thấy trong mắt cô tràn đầy sự khó hiểu và mờ mịt. Anh kéo Khương Nhĩ Phàm đi sang một bên.
Anh hạ thấp giọng: "Chị ấy là nhân tài quan trọng của quốc gia. Nếu anh làm gì chị ấy, không nói gì khác, quốc gia cũng không thể bỏ qua cho anh."
"Chậc..." Khương Nhĩ Phàm cười nhạo một tiếng: "Nghe giọng em, hình như quen biết với cái thứ không biết tốt xấu đó à? Nhưng cô ta hình như hoàn toàn không để em vào mắt đâu."
Sắc mặt Khương Nhĩ Trác khó coi: "Tóm lại em nói đến đây thôi, anh cẩn thận kẻo lật thuyền trong mương."
"Em lo việc của mình đi."
Khương Nhĩ Phàm đẩy anh ra, vẫy tay với Khương Minh Châu và Liễu Dư Mi, rồi xoay người bỏ đi.
Khương Nhĩ Trác nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đây, mày nhíu chặt muốn chết.
Đúng lúc anh định đuổi theo, phía sau đột nhiên truyền đến giọng Khương Minh Châu: "Nhĩ Trác, vừa rồi anh hai nói gì với em vậy?"
Luồng khí tức nghẹn ứ trong lòng anh không hiểu sao tan biến.
Khương Nhĩ Trác quay đầu đối diện với đôi mắt trong veo của Khương Minh Châu: "Không có gì."
Thôi, ngay cả mẹ cũng không nói gì.
Chị ấy là nhân tài được quốc gia coi trọng, cho dù Khương Nhĩ Phàm muốn làm gì chị ấy, chắc cũng sẽ không quá phận đi.
Hơn nữa, mấy ngày nay chị ấy thật sự hơi quá đáng. Nếu không phải anh trước đây đã quen biết chị, có lẽ cũng muốn dạy dỗ chị một chút.
(Nhĩ Trác bắt đầu chấp nhận số phận là em trai sẽ sửa đổi xưng hô từ cô thì chị nhé, từ lần sau các xưng hô mà sẽ tự ý đổi theo thời gian cho phù hợp luôn nhé cả nhà.)
"Em đưa hai người về nhà nhé."
Khương Nhĩ Trác thở dài, xóa bỏ tất cả sự bất an và áy náy trong lòng mình.