Cô với Nhan Cẩn. Hắn mơ hồ, nhưng mấy ngày chung đụng, theo bản năng lùi . Khương Dư Linh bay lên , ném lá bùa chỗ đông nhất.
Ầm!
Ba bốn tên nổ bay. Máu thịt văng tứ tung.
Khi m.á.u b.ắ.n lên mặt A Thiên, mới phản ứng, thiếu nữ cầm bùa giữa trung. Hắn cô thường.
Thảo nào dám g.i.ế.c Tằng Tiến và Đoàn Mạc.
Hắn sớm nên đoán , mới mà dám g.i.ế.c , thể tầm thường?
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Ý nghĩ lóe lên, mắt A Thiên chạm mắt Khương Dư Linh. Cô cong mắt . Hắn thấy : “Chạy mau!”
Hắn hét, vội lùi , nhưng muộn . Lá bùa nổ ầm.
A Thiên cùng vài tên bên cạnh nổ bay. May mà đạo cụ phòng ngự, nếu thành xác.
Hắn đạo cụ, nhưng đàn em thì . Chưa đầy một phút, hơn mười tên A Thiên dẫn theo chỉ còn sống sót.
Tốc độ nhanh đến mức Nhan Cẩn tin nổi.
Phút , còn oán trách Khương Dư Linh nhiều, nghĩ chọn sai . giờ,
Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của thiếu nữ, từng bước tiến đến A Thiên, tim Nhan Cẩn đập thình thịch.
Lần , ôm “đùi” khủng .
Đang nghĩ, một đám khác xuất hiện.
Người dẫn đầu chẳng Đặng Mẫn, thích , thì là ai?
…
Đặng Mẫn nhận tin từ A Thiên, lập tức đến theo tọa độ. đến, thấy A Thiên đất, sống c.h.ế.t rõ.
A Thiên dù gì cũng là theo đuổi cô. Tuy thích , nhưng thấy cảnh , Đặng Mẫn vẫn tức giận. Cô quanh, tìm kẻ gây , và lập tức thấy Khương Dư Linh bước từ mưa máu.
“Là cô!”
Mắt cô trợn to: “Cô , đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-386-dang-man-2.html.]
Đặng Mẫn ghen tị, chằm chằm gương mặt Khương Dư Linh, hận thể lột da cô.
“Là cô A Thiên thế ?”
“.” Khương Dư Linh gật đầu thoải mái. “Có vấn đề gì?”
“Con khốn!” Đặng Mẫn chửi thẳng: “Cô tưởng là dám động? Ở đây, càng , kết cục càng thảm.”
“Dùng mỹ nhân kế chứ gì?”
Đặng Mẫn sai đỡ A Thiên sang một bên, lùi , lạnh lùng Khương Dư Linh: “Tụi bây, chiêu đãi cô thật , cần khách sáo.”
Cô nghiến răng, chẳng nghĩ đến việc A Thiên dẫn hơn mười mà giờ vẫn hấp hối.
Cô cũng bỏ qua tiếng nổ ầm ầm nãy, tưởng từ hướng khác vọng đến.
Mười mấy tên bên cô nghĩ tương tự.
Ở đây, c.h.ế.t là chuyện thường. Họ quen , chẳng nghĩ nhiều.
Họ chỉ thấy Khương Dư Linh , chiếm tiện nghi.
Ánh mắt cô như sói đói.
“Em gái nhỏ, đắc tội ai đắc tội, chọc chị Mẫn Mẫn?”
“Phải đó. Tự qua đây, để bọn tay?”
“Chết hoa mẫu đơn, quỷ cũng phong lưu. Hay bọn tự tay, thế vui hơn.”
Lúc , Nhan Cẩn hồi thần từ kích động, bước nhanh đến bên Khương Dư Linh.
“ khuyên tụi bây lịch sự chút.”
Đặng Mẫn ngẩng lên, thấy , mắt sáng rực: “Nhan Cẩn!”
ngay đó, cô nhận điều gì: “Không đúng.”
“Nhan Cẩn, với con khốn hại A Thiên?”
Cô siết chặt tay, tức giận: “A Thiên hại thành thế , đúng ? Sao thể như ?”