Nhan Cẩn cực kỳ ghét Đặng Mẫn.
Nhìn cô , mắt lộ rõ sự chán ghét, nhưng khóe miệng nhếch : “Cô não , Đặng Mẫn?”
“Nếu mạnh thế, còn để cô quấy rầy mãi ? g.i.ế.c cô từ lâu !”
Có Khương Dư Linh ở đây, Nhan Cẩn cuối cùng cũng dám trút hết oán khí.
Trước giờ, bao giờ dám chuyện cứng rắn với Đặng Mẫn như thế.
Đặng Mẫn sững sờ, tin nổi: “Anh… dám với thế ?”
“Có vì con nhỏ đó ?”
Như kẻ cuồng yêu, cô lập tức đổ dồn ánh mắt sang Khương Dư Linh: “Có vì nó mà đối xử với thế ? Anh quá đáng thật! từ chối bao vì , còn cãi với …”
“ bắt cô từ chối ? Cô như con điên!”
Nhan Cẩn lạnh, ngắt lời: “ từng thích cô, rõ ràng . cô thì ? Cô cố chấp, luôn nghĩ ngại ngùng, trong lòng yêu cô. Cô coi như đồ của cô. Hễ đứa con gái nào với vài câu, cô liền tay với đó. Cô nghĩ ngu thế , thích ai?”
“Cô tiểu thuyết nhiều quá , đúng ? Cứ nghĩ lạnh nhạt vì thấy rõ lòng , rằng một ngày sẽ nhận cô . Cô tự lừa thế đủ ? Nếu thích cô, từ chối cô mãi ? ngu cô ngu? Hết thuốc chữa thật!”
Những lời như cú đánh mạnh Đặng Mẫn. Cô Nhan Cẩn, mắt đỏ hoe: “Anh… dám thế?”
“ yêu thế cơ mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-387-nam-chu-1.html.]
“Yêu là việc của cô, liên quan gì ? ép cô yêu . Thật , nếu cô tránh xa , đội ơn trời đất!”
Nhan Cẩn chút nương tay. Đặng Mẫn đau lòng chết, nhưng nỡ giận , chỉ sang Khương Dư Linh.
“Con khốn , là mày… chắc chắn là mày!”
“Nhan Cẩn bao giờ với thế. Đều tại mày!”
“Tao nó chết, tao nó sống bằng chết!”
Đặng Mẫn như sư tử cái xâm phạm lãnh thổ, hận thể xé nát Khương Dư Linh.
Khương Dư Linh vô cớ vạ lây. Thấy Đặng Mẫn dẫn đám đàn ông lực lưỡng xông tới, cô khẽ động ý niệm. Mấy lá bùa Bạo Phá xuất hiện trong tay.
Chẳng nhiều, cô ném thẳng về phía đám .
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ quen thuộc vang lên. Vài tên nổ bay. Đặng Mẫn cuốn , kịp phản ứng ngã mạnh xuống đất, n.g.ự.c đau nhói, phun m.á.u tươi.
Lúc cô mới nhớ tiếng nổ nãy, nhận Khương Dư Linh dùng mỹ nhân kế. muộn. Khương Dư Linh nổi sát tâm, từng bước tiến tới.
Đặng Mẫn hoảng sợ: “Mày… mày g.i.ế.c tao!”
“Anh tao là Đặng Phi, tha cho mày !”
Cô lôi . Dư quang liếc thấy Nhan Cẩn, cô hét: “Nhan Cẩn, yêu thế, nỡ cô g.i.ế.c ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ