Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Khương Dư Linh không phải là loại có tiền bình thường, nếu cô đã nói muốn dẫn Trì Dĩ Linh đi thấy đời, vậy thì chắc chắn là muốn dẫn đi.
Hệ thống cho cô thân phận là thiên kim tiểu thư thừa kế hàng tài sản trăm tỷ từ nước ngoài trở về, ở trong nước cô không quen biết nhiều người, nên Khương Dư Linh dứt khoát nhờ sự giúp đỡ của bạn học cùng lớp Bùi Tích, nhờ Bùi Tích tìm cho cô vài tên tra nam để làm quen.
Yêu cầu này hơi kỳ lạ, nhưng Khương Dư Linh quả thật rất giàu, nên Bùi Tích dứt khoát đồng ý ngay. Mấy người hẹn nhau thứ sáu tan học cùng đi quán bar chơi.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh đến thứ sáu.
Mấy ngày nay Trương Tuyết luôn kéo Khương Dư Linh đi ăn cùng, người ở các lớp khác cũng biết lớp F có một học sinh rất xinh đẹp, đều là học sinh chuyên biệt, Khương Dư Linh đương nhiên không tránh khỏi bị mang ra so sánh với Lâm Dung Dung. Có người nói Khương Dư Linh xinh hơn Lâm Dung Dung, giống tiên nữ vậy, có người lại nói Khương Dư Linh còn không bằng một ngón chân của Lâm Dung Dung. Lại có người muốn theo đuổi Khương Dư Linh, thậm chí còn lập kèo cá cược, xem Khương Dư Linh cần bao nhiêu ngày mới bị chinh phục.
"Bây giờ nhìn có vẻ rất thanh cao."
"Nếu Úc Vi ra tay, chắc chỉ cần hai tuần thôi nhỉ."
"Úc Vi ra tay còn cần đến hai tuần sao? Chắc chỉ một tuần thôi, nhưng dù sao cũng chỉ là một học sinh chuyên biệt, cô ta không xứng."
Học viện Minh Hoàn mỗi khối đều có hai người hot nhất khối, người hot nhất khối 11 đều ở lớp A, một người là Sở Nguyên, người còn lại là Úc Vi.
Nhưng khác biệt là nhà Sở Nguyên làm giàu nhờ Trì gia, còn Úc gia bản thân đã có quyền thế, thuộc hàng thế gia nhất lưu ở Ma Đô. Những nữ sinh gia cảnh bình thường, ngay cả đến gần Úc Vi cũng không dám.
"Chơi đùa một chút thì có sao đâu? Ít nhất người ta xinh mà."
"Úc Vi, cậu thấy thế nào?"
Thiếu niên tóc đen mắt đen nghe những lời bàn tán bên tai, lười biếng nhắm mắt lại.
Thật là nhàm chán.
"Ha ha ha." Một vài nữ sinh cười rộ lên: "Tôi đã bảo Úc Vi không thèm để ý đến học sinh chuyên biệt đó mà."
"Sở Nguyên thích nhất học sinh chuyên biệt, hay là để Sở Nguyên ra tay đi." Có người trêu chọc nhìn về phía Sở Nguyên, Sở Nguyên không nói gì, nhưng sắc mặt Lâm Dung Dung bên cạnh lại tối sầm: "Mấy cậu thật là đủ nhàm chán, học sinh chuyên biệt thì sao chứ? Học sinh chuyên biệt chọc gì đến mấy cậu à? Mấy cậu dựa vào cái gì mà lấy một cô gái ra cá cược hả?"
Lời này vừa nói ra, đại đa số nữ sinh trong lớp đều khinh thường liếc Lâm Dung Dung một cái, còn một vài nam sinh lại không nhịn được lúc này nhao nhao: "Nha nha nha, tức rồi, tức rồi."
"Lâm Dung Dung tức rồi."
"Cậu không phải vì chúng tôi lấy học sinh chuyên biệt ra cá cược mà tức đâu, là vì Sở..."
"Im đi, mới không có đâu." Lâm Dung Dung hoảng loạn ngắt lời bạn học, theo bản năng nhìn Sở Nguyên một cái, liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Sở Nguyên, có chút bực tức xấu hổ: "Cậu ta muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi đi, không liên quan nửa xu đến tôi, tôi chỉ là cảm thấy hành vi của mấy cậu không tốt mà thôi."
Sắc mặt Sở Nguyên tức khắc liền không được đẹp lắm.
"Cái gì gọi là anh muốn theo đuổi thì anh theo đuổi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-53-co-tien-co-the-thue-gia-su-cho-cau.html.]
"Chẳng lẽ không phải sao?" Lâm Dung Dung hơi chột dạ, nhưng vẫn hừ nhẹ một tiếng: "Đó là chuyện của anh mà, liên quan gì đến em."
"Được." Sở Nguyên bị chọc tức: "Đây là em nói đấy nhé."
Lâm Dung Dung cũng có chút tức giận: "Đúng vậy, là em nói đấy."
Hai người ngày thường vốn đã thích cãi nhau ầm ĩ, những người khác thấy nhiều thành quen không còn lạ gì, còn một vài nữ sinh trong lớp nhìn Lâm Dung Dung không thuận mắt lại không nhịn được lúc này nhao nhao: "Sở Nguyên, Lâm Dung Dung đã nói như vậy rồi, cậu còn không theo đuổi học sinh chuyên biệt mới à?"
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Nói không chừng, học sinh chuyên biệt đó còn được yêu thích hơn Lâm Dung Dung đấy."
Đôi mắt Lâm Dung Dung đỏ lên.
...
"Khương Dư Linh, tôi thích cậu, làm bạn gái của tôi đi."
Khương Dư Linh cũng không biết vì sự xuất hiện của mình mà Lâm Dung Dung còn cãi nhau với Sở Nguyên một trận, buổi sáng tiết thứ hai tan học, Trương Tuyết liền kéo cô cùng đi vệ sinh, ai ngờ các cô vừa ra khỏi phòng học đã bị mấy thiếu niên chặn lại.
Thiếu niên cầm đầu đầu nhuộm tóc đỏ, mái tóc đỏ rực khiến hắn trông hơi giống style Smart của thập niên 90.
Tuy nhiên khuôn mặt hắn lại khá ưa nhìn, ngoan ngoãn, trắng trẻo sạch sẽ.
Khương Dư Linh: "..."
"Thực xin lỗi, hiện tại tôi chỉ muốn học hành chăm chỉ."
Mấy ngày nay người tỏ tình với cô không nhiều lắm, mỗi người Khương Dư Linh đều dùng lý do này. Đại đa số người đều tỏ vẻ khinh thường, còn một phần nhỏ thì trực tiếp xoay người rời đi.
Học sinh chuyên biệt mà, đặc biệt là học sinh chuyên biệt xinh đẹp, lòng tự trọng đều rất cao, giống như Lâm Dung Dung vậy, bọn họ đã quen rồi.
"Yêu đương cũng không ảnh hưởng học tập mà."
Nhưng thiếu niên tóc đỏ lại không giống những người trước đó trực tiếp từ bỏ: "Nếu thành tích của cậu giảm sút, tôi có thể thuê gia sư cho cậu."
Khương Dư Linh: "..."
Thuê gia sư?
Yêu đương là để học thêm sao?
Dường như ý thức được ánh mắt Khương Dư Linh hơi kỳ lạ, thiếu niên cũng có chút đứng không vững nữa: "Tóm lại, tôi nghĩ cậu có thể suy xét tôi, tôi tên La Song, khối 11 lớp B, cậu nghĩ thông suốt thì có thể đến tìm tôi."
Thiếu niên Smart nói xong, dẫn theo một đám tiểu đệ xoay người rời đi, bóng lưng ấy, thế mà mang theo vài phần tiêu sái.
Chờ bọn họ đi rồi, Trương Tuyết liền hơi kích động nắm lấy cánh tay Khương Dư Linh: "Đó là La Song đấy."