Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 68: Tức giận vì xấu hổ
Cập nhật lúc: 2025-04-25 10:29:10
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Là như thế này ạ."
Thấy Sở Nguyên và Lâm Dung Dung mặt mũi không khác nhau là mấy, đều ngơ ngác, Trương Tuyết bên cạnh cuối cùng không nhịn được: "Vừa nãy chúng tôi nghe nói Lâm Dung Dung bị khai trừ, liền lập tức đặt một vụ cá cược."
Trần Huyên bổ sung: "Nói chính xác hơn, là Khương Dư Linh và Trì Dĩ Linh cá cược."
Trương Tuyết: "Nội dung cá cược của hai người họ chính là xem cậu có mang Lâm Dung Dung đến đây hay không, lấy hôn nhân của mình làm điều kiện, yêu cầu Trì Dĩ Linh buông tha Lâm Dung Dung."
Bùi Tích: "Nếu cậu không đến, thì Khương Dư Linh thua, khi đó cô ấy phải tặng một chiếc siêu xe cho Trì Dĩ Linh."
"Còn nếu cậu đến rồi, thì Trì Dĩ Linh phải đưa cái túi limited cô ấy thích nhất cho Khương Dư Linh."
"Hì hì, ban đầu chúng tôi còn lo cậu sẽ không đến đâu."
"Không ngờ cậu thật sự đến."
"Lại còn thật sự lấy hôn nhân của mình làm giá."
"Giống như chính hắn đáng giá lắm vậy."
Mọi người thi nhau kể lại nội dung cá cược của Khương Dư Linh và Trì Dĩ Linh. Còn Sở Nguyên, người ban đầu đang chìm đắm trong đau buồn, chỉ cảm thấy tai ong ong một tiếng, một cảm giác xấu hổ chưa từng có dâng lên từ nội tâm.
Gần như trong tích tắc, mặt Sở Nguyên đỏ bừng, hắn không thể tin nổi nhìn về phía Trì Dĩ Linh, giận dữ vì xấu hổ hét lên: "Cậu dám lấy tôi ra cá cược?"
"Tôi cũng không muốn." Trì Dĩ Linh có chút xin lỗi: "Nhưng tôi cũng muốn xem, cậu có thật sự hay lăng nhăng như Dư Linh nói hay không."
"Cậu..." Sở Nguyên tức giận đến mức cả người đều run rẩy: "Cậu, cậu, cậu quả thực quá đáng."
"Chẳng lẽ cậu không chút nào nhớ đến tình cũ trước đây?"
Trì Dĩ Linh liền cười nhạo một tiếng: "Chúng ta trước đây có tình cũ gì sao?"
Trì Dĩ Linh nhìn chằm chằm vào mắt Sở Nguyên. Cô ấy biết, trong tình huống như vậy, Sở Nguyên càng không thể nói ra chuyện hai người đã từng hẹn hò, mới chia tay ngày hôm qua.
Quả nhiên, nghe lời này đôi mắt Sở Nguyên chỉ trợn lớn vài phần, nhưng rất nhanh, đáy mắt hắn liền xuất hiện vài phần vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho nên, ân cứu mạng của tôi đối với cậu, cậu cũng hoàn toàn quên mất rồi sao?"
"Ân cứu mạng của cậu đối với tôi?" Trì Dĩ Linh liền cười, nụ cười đó không thể nói là thất vọng hay đã tan biến: "Cha tôi nói với tôi, chỉ mấy ngày trước khi cậu cứu tôi, họ cũng đã nhận được tin tức của tôi rồi. Nhưng vì cậu đã cứu tôi, tất cả manh mối lập tức lại bị cắt đứt."
Thấy Sở Nguyên vẻ mặt không phục còn muốn nói gì, Trì Dĩ Linh lại nói: "Còn nữa, ân cứu mạng của cậu nhà tôi hẳn cũng đã giúp tôi trả gần hết rồi. Từ nhỏ đến lớn, Trì gia chúng tôi đã cho Sở gia chiếm bao nhiêu lợi ích cậu sẽ không phải không biết đâu nhỉ?"
"Năm đó bọn bắt cóc đòi một trăm triệu tiền chuộc, mà những thứ cậu, Sở gia của các cậu nhận được từ Trì gia chúng tôi, đã vượt xa một trăm triệu rồi. Cậu còn dám nhắc với tôi ân cứu mạng của cậu?"
Những điều này đều là cha mẹ Trì Dĩ Linh nói cho cô ấy biết, và chính vì những lời này, cô ấy đã dỡ bỏ phần lớn gánh nặng trong lòng, mới có thể nhanh chóng buông bỏ Sở Nguyên như vậy.
Đương nhiên, trong đó chắc chắn cũng có lý do Sở Nguyên đã làm cô ấy thất vọng quá lâu rồi.
Còn Sở Nguyên không biết điểm này, hắn thấy Trì Dĩ Linh lấy tiền ra nói chuyện, khuôn mặt vốn đã đỏ càng thêm đỏ bừng: "Ai thèm đồng tiền dơ bẩn của nhà các cậu? Còn nói cái gì trước khi tôi cứu cậu nhà các cậu cũng đã nhận được tin tức của cậu rồi. Nếu đã nhận được tin tức, tại sao không mang cậu về? Các người chính là muốn trốn tránh trách nhiệm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-68-tuc-gian-vi-xau-ho.html.]
Trương Tuyết liền xen vào một cách thích hợp: "Vậy cậu chính là muốn lợi dụng ân nghĩa để đòi hỏi, còn muốn người ta báo đáp cả đời đấy."
Sở Nguyên tức giận bừng bừng gầm lên: "Chuyện này liên quan gì đến mày?"
Trần Huyên cười tủm tỉm: "Chúng tôi chỉ là không quen nhìn vẻ mặt tham lam của ai đó thôi."
Sở Nguyên: "..."
Gân xanh trên trán Sở Nguyên đều nhảy ra, đâu còn nửa phần dáng vẻ anh tuấn điềm nhiên ngày xưa. Thấy vậy, Trì Dĩ Linh liền thở dài sâu sắc: "Thôi Sở Nguyên, sau này chúng ta ai đi đường nấy, cậu đừng đến dây dưa tôi nữa, cũng đừng giả vờ như... như thể muốn ở bên tôi là đã hy sinh lớn lắm. Tôi không điếc cũng không mù, cũng không phải không gả đi được, thật không cần thiết phải treo cổ c.h.ế.t trên cái cây này của cậu."
"Có lẽ trước đây tôi thích cậu, nhưng từ ngày hôm qua trở đi, tôi liền đối với cậu một chút cảm giác cũng không còn."
"Còn nữa, chuyện Lâm Dung Dung bị thôi học không phải do tôi làm, cậu đến tìm tôi cũng vô ích, tôi không có nghĩa vụ giúp cô ta ở lại trường trung học Minh Hoàn."
Trì Dĩ Linh nói những lời này với giọng điệu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không ai nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô ấy.
Cô ấy cuối cùng cũng tỉnh táo rồi!
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sở Nguyên ngây người, cảm giác mất mát và hoảng loạn đó lại một lần nữa không thể kiểm soát ập đến, hơn nữa còn rõ ràng và dữ dội hơn trước, trực tiếp dập tắt tất cả sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Tức khắc, hắn có chút bối rối, há miệng định nói gì đó, và lúc này, giọng Lâm Dung Dung vang lên bên tai.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
"Cậu nói cậu chưa làm thì chưa làm sao?" Giọng Lâm Dung Dung mang theo tiếng khóc nức nở, cô ta oán hận trừng mắt Trì Dĩ Linh: "Cái trường này trừ cậu ra, còn ai sẽ nhằm vào tôi như vậy?"
"Vậy phải hỏi cô Lâm tiểu thư đây rồi." Trì Dĩ Linh liền nhìn về phía Lâm Dung Dung, ánh mắt không hề gợn sóng: "Với thực lực của Trì gia tôi, thật sự muốn cho cậu thôi học, cậu đã không thể ở lại đến lúc này, càng không thể nhảy nhót đến trước mặt tôi."
"Cậu ngụy biện! Cậu chính là thấy Sở Nguyên thích tôi, cậu..."
"Chị em tốt, vừa nãy Dĩ Linh nhà chúng tôi đã nói, đã không còn cảm giác với Sở Nguyên nữa rồi, sao cậu lại cứ không hiểu tiếng người vậy?"
"Đúng vậy, trước đây cô ấy khi còn có cảm giác với Sở Nguyên cũng chưa ra tay với cậu, huống chi bây giờ cô ấy đã không thích Sở Nguyên nữa, động thủ với cậu làm gì?"
"Cậu nghĩ bản thân mình ở trường danh tiếng tốt lắm sao? Làm người ấy mà, vẫn nên thường xuyên soi gương một chút thì hơn đấy."
"Có câu nói thế nào nhỉ, mỗi ngày ta tự xét mình ba lần, tôi thấy câu này rất thích hợp với cậu đấy."
"Bây giờ sắp vào học rồi, cậu có thể đừng làm phiền chúng tôi học không, nhanh đi đi. Cậu ở trong lớp, làm không khí đều có mùi trà xanh đấy."
Những lời chất vấn của Lâm Dung Dung chưa kịp nói xong, đã bị các bạn học lấy Trương Tuyết làm đầu ngắt lời bằng những câu nói mỗi người một lời. Những lời này tuy không quá khó nghe, nhưng đối với Lâm Dung Dung lòng tự trọng cực kỳ mạnh, lại như hàng vạn nhát d.a.o đ.â.m vào lòng cô ta.
Lại nhìn Sở Nguyên, từ khi Trì Dĩ Linh nói không thích hắn, hắn liền như kẻ ngốc đứng sững tại chỗ.
Lâm Dung Dung cuối cùng không nhịn được nữa, che mặt khóc lớn bỏ đi.
Lâm Dung Dung vừa đi, Sở Nguyên đang chìm đắm trong hoảng loạn cũng phản ứng lại. Hắn lại một lần nữa nhìn Trì Dĩ Linh sâu sắc một cái, ném lại một câu "cậu đừng hối hận" rồi đuổi theo Lâm Dung Dung.
Chỉ để lại các bạn học lớp F, vì câu nói cuối cùng của hắn mà cười vang.