Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 70: Vận may thật tốt

Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:16:36
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong suốt một năm qua, thái độ của Trì Dĩ Linh, thậm chí là toàn bộ Trì gia đối với Sở Nguyên đã khiến Khương Dư Linh cảm thấy tiến độ nhiệm vụ của mình hẳn đã đạt 100%. Nhưng hệ thống vẫn chậm chạp không tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành, chỉ nói thời cơ chưa tới. Khương Dư Linh không biết cần thời cơ nào, thỉnh thoảng cũng thấp thỏm bất an, sợ mình cần ở lại thế giới này 5 năm 10 năm.

Mặc dù ở thế giới này cô cũng sống rất tốt, nhưng không hiểu sao, cô đối với nơi này trước sau đều không có bất kỳ lòng trung thành nào.

Và giờ đây, cô cuối cùng cũng có thể yên tâm.

Khương Dư Linh đã chuẩn bị đầy đủ để chờ đợi người Sở gia ra tay với mình, thậm chí chủ động tạo ra một vài cơ hội. Và người Sở gia cũng không làm cô thất vọng. Vào một sáng chủ nhật đẹp trời, khi Khương Dư Linh đi ra ngoài một mình, cô bị một chiếc Minibus bắt cóc. Khương Dư Linh không phản kháng, mặc kệ bọn họ đưa mình đến một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô.

"Tiện nhân."

"Đều là vì mày, nếu không phải vì mày, Sở gia của chúng tao sẽ không biến thành bộ dạng này."

Trong nhà kho, Sở Nguyên đã chờ sẵn. Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Dư Linh, mắt hắn tức khắc sáng lên, sau đó hung tợn đi về phía Khương Dư Linh, giơ tay lên định tát cô ấy một cái.

Khương Dư Linh nghiêng đầu né tránh.

"Tiện nhân, mày còn dám trốn."

Sở Nguyên tức giận, lại nhìn về phía hai tên bắt cóc áp giải Khương Dư Linh: "Hai thằng bay, trói cô ta lại cho tao, hôm nay tao phải làm cho cô ta sống không bằng chết."

"Cái này cần thêm tiền."

Hai tên bắt cóc cao lớn, đều là những gã to con có hình xăm trên tay, vẻ mặt hung tợn, lúc này họ khoanh tay trước ngực, nhìn còn vênh váo hơn Sở Nguyên nhiều.

Sở Nguyên trừng lớn mắt, không thể tin nổi, gầm nhẹ: "Tao lúc trước đã đưa tiền cho chúng mày rồi mà."

"Trói người là giá khác."

Sở Nguyên: "..."

Trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng lại giận mà không dám nói gì, chỉ đành nói: "Không trói thì không trói, chúng mày đứng canh cửa nhà kho, ngăn không cho cô ta chạy ra là được."

Hắn một người đàn ông, chẳng lẽ còn không đánh lại Khương Dư Linh một người con gáisao?

"Được."

Hai gã đàn ông hình xăm trên tay liền thật sự đi ra canh cửa nhà kho. Thấy vậy, Sở Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Hắn lại lần nữa nhìn về phía Khương Dư Linh, trong mắt tràn đầy hận ý: "Không ngờ tới đúng không, mày sẽ rơi vào tay tao."

Khương Dư Linh gật gật đầu, vô cùng bình tĩnh: "Đúng là không ngờ cậu lại ngu xuẩn đến mức tự mình ra tay."

"Cô nói gì?"

Suốt một năm qua, câu Sở Nguyên nghe nhiều nhất là hắn quá ngu xuẩn, tất cả mọi người đều nói hắn ngu xuẩn.

Và hôm nay, kẻ đã hại hắn thành ra thế này, cũng đang nói hắn ngu xuẩn.

Gân xanh trên trán Sở Nguyên nổi lên, lại giơ tay lên định tát Khương Dư Linh một cái, nhưng Khương Dư Linh lại một lần nữa né thoát một cách linh hoạt, và còn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải sao? Cha mẹ cậu cũng chưa đến, họ sợ sự việc bại lộ bị truy ra đến họ, nên tránh còn không kịp, dù sao người phái tới sẽ đem thành quả cho họ."

"Mà cậu lại vội vàng lao lên, cậu không ngu thì là gì?"

"Cha mẹ cậu mà biết cậu ngu xuẩn như vậy, không chừng đều hối hận năm đó đã sinh ra cậu đấy."

"Mày, tiện nhân này! Tiện nhân!"

Sở Nguyên quả thực sắp tức điên rồi, hắn tùy tay vớ lấy chiếc ghế bên cạnh ném về phía Khương Dư Linh. Lần này Khương Dư Linh không trốn, mà dùng tay không đỡ lấy chiếc ghế, tay cô tức khắc m.á.u tươi đầm đìa, nhìn thấy Sở Nguyên một trận hả hê.

Còn Khương Dư Linh cũng cười.

"Năm,

Bốn,

Ba,

Hai,

Một."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-70-van-may-that-tot.html.]

Khương Dư Linh đếm ngược năm con số, sau đó dưới ánh mắt hả hê lại có chút khó hiểu của Sở Nguyên, từ từ mở miệng: "Trò chơi kết thúc."

Vừa dứt lời.

Giây tiếp theo, cánh cửa nhà kho đã bị đẩy ra, một đám cảnh sát xông vào, đầu tiên là khống chế hai gã hình xăm trên tay, rồi sau đó chĩa s.ú.n.g vào Sở Nguyên.

"Không được nhúc nhích."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.

Sở Nguyên lúc này mới hiểu mình bị gài bẫy, nhìn khuôn mặt cười như không cười của Khương Dư Linh, sự căm hận ngút trời dâng lên từ đáy lòng Sở Nguyên. Hận ý làm mờ mắt, hắn gần như quên hết thảy nhào về phía Khương Dư Linh, nhưng ngay sau đó, hắn cảm thấy cẳng chân đau nhói.

Chân mềm nhũn liền quỵ xuống đất.

"Thật ngu xuẩn a."

Bên tai là tiếng cười nhạo của Khương Dư Linh.

Sở Nguyên muốn đứng dậy lần nữa, nhưng ngay sau đó, chân còn lại của hắn cũng đau nhói, cả người quỳ gối trước mặt Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, sau đó vẻ mặt sợ hãi chạy về phía các cảnh sát: "Các anh cuối cùng cũng đến rồi, em sợ lắm, vừa nãy em tưởng mình sẽ chết, cảm ơn các anh, nếu không phải vì các anh, em có lẽ thật sự sẽ c.h.ế.t ở đây rồi..."

Hô hấp Sở Nguyên cứng lại, trong khoảnh khắc, một ngụm m.á.u tươi từ trong miệng phun ra.

...

Sở Nguyên bị bắt, cùng bị bắt còn có chaa mẹ hắn, và cả Lâm Dung Dung.

Tội danh ba người đầu là thuê người g.i.ế.c người, người sau là đồng lõa vì tham gia bàn bạc toàn bộ kế hoạch.

Hai gã hình xăm trên tay gần như không phản kháng gì liền khai hết mọi chuyện.

Hai người họ cũng vì tình tiết nhẹ được xử lý rộng lượng.

Còn về người Sở gia và Lâm Dung Dung ——.

Trì Dĩ Linh sau khi biết Khương Dư Linh suýt bị Sở Nguyên hại chết, không còn chút mềm lòng nào nữa, trực tiếp thuê luật sư giỏi nhất, nhất quyết muốn cho người Sở gia và Lâm Dung Dung ngồi tù mọt gông.

Cuối cùng một nhà ba người Sở gia dưới sự vận động của Trì gia đều bị tuyên án chung thân, đời này không có khả năng ra ngoài. Còn Lâm Dung Dung vì tội đồng lõa bị tuyên án ba năm.

Ngay khoảnh khắc người Sở gia và Lâm Dung Dung bị tuyên án, bên tai Khương Dư Linh vang lên tiếng máy móc quen thuộc.

[Nhiệm vụ hoàn thành: Ký chủ trong tình huống đảm bảo an toàn cho bản thân đã giáng đòn chí mạng cho Sở gia, khiến Sở gia không còn ngày lật mình, nhận được một ngàn điểm tích phân.]

[Nhiệm vụ chủ tuyến hoàn thành: Giúp Trì Dĩ Linh thoát khỏi não yêu đương mù quáng thành công, thoát ly thân phận nữ phụ độc ác, nhận được mười vạn điểm tích phân, một lần cơ hội rút thăm trúng thưởng, một viên Mộc Linh Châu, một bộ Bách khoa toàn thư bùa chú, các thuộc tính điểm tăng thêm hai mươi.]

Liên tiếp những phần thưởng khiến Khương Dư Linh tâm trạng rất tốt, còn Trì Dĩ Linh thấy cô ấy mặt mày đều mang nụ cười, liền hơi tức giận: "Cậu còn cười được, cậu suýt bị cái thằng Sở Nguyên đó hại c.h.ế.t đấy."

"Hắn còn dám không biết xấu hổ nói tất cả chuyện này đều là âm mưu của cậu, buồn cười, lịch sử trò chuyện đó có thể làm giả sao? Nếu là cậu tự biên tự diễn, hắn làm sao xuất hiện ở hiện trường? Hắn quả thực cười c.h.ế.t người."

"Không sao, tôi không sao cả mà?"

"Cái gì mà không sao chứ." Trì Dĩ Linh phì phò: "Nếu không phải hai tên bắt cóc đó đòi tăng giá vô lý, thì hôm nay cậu làm sao có thể đứng ở đây?"

Nói rồi, cô ấy lại có chút may mắn: "Còn may hai tên bắt cóc này đủ tham lam, không trói cậu lại, lại cũng đủ nhát gan, cảnh sát vừa hỏi, liền khai hết mọi thứ."

"Đúng vậy, điều này chỉ chứng tỏ tôi vận may tốt thôi."

Khương Dư Linh cũng cười theo.

Nhưng thật sự là vận may của cô tốt sao?

Nghĩ đến những lời Sở Nguyên vừa nói, người Trì gia liếc nhau, đều từ trong mắt nhau thấy được sự may mắn.

Cô gái Khương Dư Linh này, thật sự không đơn giản chút nào.

May mà cô là bạn của Dĩ Linh, nếu là kẻ địch, Dĩ Linh chắc sẽ bị cô ăn đến không còn một mẩu xương mất.

Loading...