Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 73: Tìm đến tận cửa
Cập nhật lúc: 2025-04-25 15:31:05
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi rời khỏi trường học, Khương Dư Linh đã đoán trước Khương Nhĩ Trác sẽ tìm đến mình. Lúc này nhìn thấy Khương Nhĩ Trác, cô cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Chỉ là trong lòng vẫn theo bản năng nói một câu "đen đủi".
"Là cậu à."
Khương Nhĩ Trác trông có vẻ tiều tụy, không biết anh đã ngồi canh ở cổng trường bao lâu rồi. Khương Dư Linh hơi nâng cằm, không đợi anh nói chuyện liền tiếp tục nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì sao? Nếu đến để cầu xin thay anh trai cậu thì thôi, tôi không có ý định làm thánh mẫu."
Khương Nhĩ Trác biểu cảm thống khổ: "Dư Linh..."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Khương Dư Linh trực tiếp ngắt lời anh, lạnh lùng nhìn anh: "Xin đừng gọi thân mật như vậy, tôi sắp nôn hết bữa tối hôm qua ra rồi."
"Xin, xin lỗi..."
Khương Nhĩ Trác nắm chặt tay: "Em chỉ là... em chỉ muốn nói chuyện với chị một chút thôi."
"Nói chuyện? Giữa chúng ta có gì hay để nói? Nói về cái anh trai sắp đi vào dẫm máy may (đi tù) của cậu sao?"
"Em biết anh trai làm như vậy là không đúng..."
"Biết anh cậu làm sai thì cậu đến tìm tôi làm gì? Là muốn ăn mừng một chút vì kẻ cặn bã đã sa lưới sao?"
Khương Dư Linh lời lẽ sắc bén, mỗi chữ đều đánh tan những lý do thoái thác mà Khương Nhĩ Trác đã chuẩn bị sẵn. Anh không còn cách nào, chỉ đành đi thẳng vào vấn đề: "Em biết anh trai làm như vậy là không đúng, nhưng dù sao anh ấy cũng là anh trai ruột của em. Còn chị lại không chịu bất kỳ tổn thương nào, cho nên em hy vọng chị có thể giơ cao đánh khẽ tha cho anh ấy một lần."
"Em bảo đảm với chị, chỉ cần chị đồng ý, gia đình nhất định sẽ bồi thường gấp bội cho chị. Chị muốn gì, Khương gia đều có thể cho chị. Hơn nữa sau này anh trai em cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa. Chị tha thứ cho anh ấy một lần đi, hai ngày nay cha mẹ đều sắp phát điên rồi. Em biết chị không tin, nhưng chị thật sự là chị gái ruột của em, là con gái ruột của cha mẹ. Mọi người đều là người một nhà..."
"Câm miệng đi." Khương Nhĩ Trác nói thật càng lúc càng khiến người ta khó chịu. Khương Dư Linh vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh: "Sao cậu có thể nói ra những lời ghê tởm như vậy?"
"Cậu cũng xứng nói chúng ta là người một nhà sao?"
"Nếu thật sự là người một nhà, cha mẹ cậu ngay từ đầu khi không biết tầm quan trọng của tôi đối với quốc gia, cũng chỉ tính toán đưa tôi về làm con nuôi thôi. Tôi không vui thì thuê phòng trọ của tôi với giá cao. Còn sau khi biết thân phận thật của tôi, lại trơ trẽn nói tôi là con gái ruột đến bám víu. Tôi chẳng qua chỉ là không tin lời các người nói, mà cái tên súc sinh Khương Nhĩ Phàm đã tìm côn đồ muốn hủy hoại sự trong trắng của tôi, còn tính toán dùng chất cấm để khống chế tôi."
"Nói như vậy thì cha cậu và anh trai cậu thật đúng là giống nhau như đúc, người trên không đoan chính thì người dưới cũng theo đó mà làm loạn."
"Nói thật lòng, trước kia khi tôi quen cậu, cảm thấy con người cậu cũng không tệ lắm. Không ngờ cậu cũng ghê tởm như vậy,"
"Không, phải nói là cậu còn ghê tởm hơn bọn họ. Bọn họ là làm sai trái một cách công khai, cậu thì ngược lại, chuyên âm thầm giở trò, dám nói cả câu tôi không chịu bất kỳ tổn thương nào. Tôi mà thật sự chịu tổn thương, chỉ sợ cậu cũng không phải vẻ mặt này đâu nhỉ."
"Nói không chừng, chuyện anh trai cậu ra tay với tôi, cậu cũng biết tình hình, chỉ giả vờ không biết thôi. Cứ như vậy, thành công cậu có thể khinh thường tôi, thỏa mãn cái tâm tư nhỏ bé thấp hèn vô sỉ của cậu. Thất bại cũng không liên quan đến cậu đúng không? Dù sao đi nữa, cậu đều vô tội."
Mặt Khương Nhĩ Trác theo lời Khương Dư Linh nói càng lúc càng khó coi. Khi nghe câu cuối cùng của Khương Dư Linh, cả khuôn mặt anh tức khắc trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-73-tim-den-tan-cua.html.]
Rõ ràng là đã bị nói trúng tâm tư.
Khương Dư Linh thấy anh như vậy, hừ nhẹ một tiếng: "Thật ghê tởm."
Sau đó nhấc chân rời đi.
Khương Nhĩ Trác không đuổi theo, nhưng cô chưa đi bao lâu, lại có người đụng tới.
Là Triệu Ngọc.
Ngoài Khương Nhĩ Trác ra, Triệu Ngọc cũng đã ngồi canh ở cổng trường đại học Lâm An. Hai đứa con trai lần lượt gặp chuyện, bà ta muốn tìm Khương Dư Linh nói rõ, chuyện trước đây là do bà ta làm, không liên quan đến con trai bà ta.
Nhưng Khương Nhĩ Trác ở đó, bà ta chỉ đành chờ. Chờ đến khi Khương Dư Linh đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của Khương Nhĩ Trác mới xông lên.
"Triệu Dư Linh, cuối cùng tôi cũng chờ được cô."
Đầu Triệu Ngọc quả thật ngang bướng hơn đầu Khương Nhĩ Trác nhiều. Bà ta vừa đến gần liền nói với Khương Dư Linh: "Tôi biết một bí mật động trời của cô, liên quan đến mẹ của cô... Không, phải nói là liên quan đến mẹ nuôi của cô. Nếu cô không muốn người khác biết bí mật này, thì cô đi theo tôi một chuyến."
Tuy rằng rất vô lý, nhưng bà ta sau khi biết chuyện Khương Nhĩ Phàm gặp chuyện, Triệu Ngọc liền cảm thấy, cái c.h.ế.t của chị gái Triệu Mẫn Hồng, hơn nửa là có liên quan đến Khương Dư Linh.
Cô tuổi nhỏ như vậy, lại có bản lĩnh lớn như thế, không thể là một đứa trẻ bình thường. Bà ta không thể dùng ánh mắt đối đãi người thường để đối xử với cô.
Triệu Ngọc cố giữ bình tĩnh nhìn Khương Dư Linh.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Khương Dư Linh kể từ lần ở phòng trọ. Cô thật sự rất xinh đẹp, cả người có một vẻ đẹp siêu phàm thoát tục. Hơn nữa không biết có phải yếu tố tâm lý hay không, bây giờ bà ta nhìn thấy cô, cả người liền hơi dựng tóc gáy.
Sớm biết cô sẽ trưởng thành thành như vậy, lúc trước bà ta không nên nghe lời chị gái mà tráo đổi hai đứa nhỏ. Cho dù có tráo đổi... ít nhất cũng phải đưa nó đến một nơi xa hơn, không nên đưa nó cho Triệu Mẫn Hồng nuôi.
Khiến bà ta bây giờ còn phải lo lắng thấp thỏm.
Triệu Ngọc trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, trên mặt lại không chút biểu cảm, đôi mắt không chớp quan sát động tĩnh của Khương Dư Linh.
Giây tiếp theo, bà ta liền thấy Khương Dư Linh cười: "Bí mật động trời liên quan đến mẹ nuôi của tôi?"
"Với người như mẹ nuôi của tôi, còn có thể có bí mật gì sao?"
"Huống chi, bí mật của bà ấy liên quan gì đến tôi? Tôi dựa vào cái gì đi theo bà một chuyến? Bà lại là cái thứ gì?"
Trên mặt không có bất kỳ vẻ sợ hãi hay chột dạ nào, thậm chí ánh mắt nhìn bà ta còn như đang nhìn một tên hề đang nhảy múa vậy.
Lòng Triệu Ngọc tức khắc chìm xuống đáy vực.