Khương Dư Linh từ trong phòng bước ra.
Cô vẫn mặc bộ quần áo đã thay mười ngày trước, quần áo nhàu nhĩ trên đó còn có những vệt m.á.u đỏ sẫm đã khô lại. Mái tóc đen nhánh được buộc tùy tiện, để lộ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay.
Lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn lướt qua tất cả mọi người trong nhà. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo vài phần vẻ trào phúng.
Dáng vẻ này của cô, giống như một thiên kim tiểu thư quý tộc sa cơ, đang nhìn một đám hề đang nhảy múa vậy.
Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng tinh thần khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Cô chỉ đứng đó thôi, liền mang đến cho người khác một cảm giác tự xấu hổ.
Lúc này là lúc nào rồi, cô dám kiêu ngạo đến vậy sao?!
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Mọi người sững sờ, một lát sau Kỳ Nguyệt giận tím mặt: "Mày nói cái gì? Mày nói ai là kẻ hèn mọn, nói ai vong ân bội nghĩa..."
"Không hiểu tiếng người à?" Khương Dư Linh ngắt lời Kỳ Nguyệt: "Không hiểu tiếng người thì cùng loại với chó, đừng đến trước mặt tôi sủa."
"Mày, tiện nhân này!" Mắt Kỳ Nguyệt tức đỏ bừng, trực tiếp xông tới định tát Khương Dư Linh. Khương Dư Linh đâu có chịu thua, một cái tát tát qua, lực đạo mạnh mẽ đến mức làm Kỳ Nguyệt xoay vòng tại chỗ.
Không đợi Kỳ Nguyệt dừng lại, Khương Dư Linh lại bắt lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta về phía nhà vệ sinh giống như kéo chó vậy: "Miệng thối như vậy, từ khi tận thế đến không súc miệng sao? Không sao, hôm nay tôi tâm tình tốt, dẫn cô đi rửa sạch."
Kỳ Nguyệt trong tay Khương Dư Linh giống như một con gà con, không hề có sức phản kháng. Những người khác quả thực xem đến ngây người, mãi cho đến khi tiếng thét chói tai của Kỳ Nguyệt truyền ra từ nhà vệ sinh, họ mới phản ứng lại, vội vàng xông vào nhà vệ sinh, liền thấy Khương Dư Linh đang ấn Kỳ Nguyệt vào trong vũng nước bẩn.
"Ư ư... Mày buông tao ra..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-79-do-hon-ca-tang-thi.html.]
"A a a... Mày buông tao ra tiện... ư..."
Kỳ Nguyệt giãy giụa không ngừng, tay chân cùng dùng, nhưng căn bản không có tác dụng.
"Khương Dư Linh, mày điên rồi sao?"
Lý Na dẫn đầu phản ứng lại, tiến lên định ngăn cản Khương Dư Linh, nhưng chưa kịp đến gần Khương Dư Linh, Khương Dư Linh đã buông Kỳ Nguyệt trong tay ra, sau đó trực tiếp túm tóc Lý Na, ép cô ta nhìn mình, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của cô ta, Khương Dư Linh cười lạnh: "Thế nào? Cảm thấy tận thế đến rồi, đồ của tôi cho lũ vong ơn bạc nghĩa này ăn hết rồi, là có thể tùy ý bắt nạt tôi à?"
"Cô tính là cái thứ gì? Tận thế đến thì sao chứ, tôi vẫn có thể đánh gục cô, cùng với mấy cái đứa chỉ biết bấu víu vào người khác, phế vật như các người."
"Tôi không ra ngoài đánh tang thi, chỉ là thấy bọn nó quá bẩn thôi. Bây giờ xem ra, lòng dạ của các người còn bẩn hơn cả lũ tang thi đó."
Trong lúc Kỳ Nguyệt và những người khác đang xung đột Khương Dư Linh ở bên ngoài, Khương Dư Linh cũng đã từ miệng hệ thống hiểu rõ bối cảnh thế giới này.
Thế giới tận thế, thân phận của cô tuy là thiên kim tiểu thư thừa kế gia sản cha mẹ đã chết, nhưng đó là trước tận thế. Sau tận thế, cô có nhiều tiền đến mấy cũng biến thành một đống giấy lộn.
Hoàn toàn không đoán trước được là tình huống này, Khương Dư Linh cảm thấy mình bị hệ thống lừa. Đặc biệt là khi từ miệng hệ thống biết được nguyên chủ trước đây vì muốn sau tận thế dễ sống hơn một chút, thế mà lại chia đồ ăn cho những người khác, cô liền bất lực muốn chửi thề.
Điều này rõ ràng không phù hợp với tính cách của cô.
Nếu tận thế đến mà cô có một đống lớn vật tư, cô nhất định sẽ không cho ai hết. Nếu ai dám giành giật, cô sẽ nghĩ cách mượn sức người khác để đánh người khác, tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đến mức vô điều kiện chia vật tư cho người khác.
Cô không thích cái tính cách nhân vật này lắm.
"Ghê tởm."
Lạnh lùng phun ra hai chữ, Khương Dư Linh buông tóc Lý Na ra, đẩy cô ta ra, Lý Na trực tiếp ngã xuống đất.