Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 84: Thật là náo nhiệt quá

Cập nhật lúc: 2025-04-26 03:39:32
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời đã sáng.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Khương Dư Linh cả đêm không về.

Về điều này, Đường Viện Viện bên này vô cùng lo lắng.

Dù sao Khương Dư Linh tuy là song hệ dị năng giả, nhưng từ khi tận thế đến giờ hai tháng, cô ấy chưa bao giờ một mình đối mặt với tang thi. Huống chi tang thi ban đêm còn linh hoạt hơn tang thi ban ngày, hơn nữa con người trong đêm tối không thể nhìn rõ vật, một khi gặp phải tang thi, rất có khả năng rơi vào kết cục bị tang thi cắn thương rồi biến thành tang thi, hoặc bị tang thi ăn thịt.

Cho dù có dị năng có thể chạy thoát, thì đó cũng là đối với những người đã kinh nghiệm đầy mình.

Loại tân thủ như Khương Dư Linh, đi ra ngoài cả đêm không về, khả năng quay về cực thấp. Đương nhiên, cô ấy cũng có khả năng sau khi ra ngoài liền tìm một nơi nào đó trốn đi, nhưng vạn nhất cô ấy không làm vậy thì sao?

Nghĩ đến sự giúp đỡ Khương Dư Linh từng dành cho mình, lòng Đường Viện Viện bất an vô cùng. Cô vô cùng hối hận lúc đó đã không ngăn cản Khương Dư Linh ra ngoài. Nếu Khương Dư Linh thật sự vì thế mà xảy ra chuyện gì đó, thì cô đời này có lẽ sẽ không tha thứ cho chính mình.

Mắt thấy trời đã sáng rõ, cửa vẫn chưa có chút động tĩnh, lòng Đường Viện Viện nặng như đè một tảng đá lớn vậy.

"Nha, Đường Viện Viện, đây là cả đêm không ngủ sao? Là đang đợi Khương Dư Linh à? Tôi thấy a, cô ta c.h.ế.t ở ngoài rồi, đã là cả đêm không về rồi đấy."

Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng, "kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra.

Giọng Kỳ Nguyệt truyền vào tai Đường Viện Viện, trong giọng nói cô ta tràn đầy sự hả hê.

Đường Viện Viện quay đầu lại, nhìn biểu cảm đắc ý của Kỳ Nguyệt, lòng vô cùng tức giận: "Kỳ Nguyệt, cậu sao lại như vậy, tốt xấu gì chúng ta và Khương Dư Linh cũng là người cùng ký túc xá, cô ấy đã từng giúp đỡ cậu nhiều như vậy, lẽ nào cậu đều quên hết rồi sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Kỳ Nguyệt lập tức thay đổi, cô ta cười lạnh nói: "Đường Viện Viện, cậu muốn làm chó của Khương Dư Linh đó là chuyện của cậu, cậu đừng lôi tôi vào cùng."

"Huống hồ, những thứ cô ta từng cho tôi là cô ta tự nguyện, đâu phải tôi ép buộc cô ta, tôi dựa vào cái gì cảm ơn cô ta?"

"Vậy cậu cũng không thể nguyền rủa cô ấy chứ!"

"Tôi làm sao nguyền rủa cô ta? Lời tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao? Cô ta cả đêm không về đâu phải là tôi không cho cô ta về, cô ta chưa về mà còn không cho người khác nói." Nghĩ đến chuyện hôm qua Khương Dư Linh ép cô ta uống nước bẩn và mắng cô ta là phế vật, Kỳ Nguyệt liền hận đến nghiến răng: "Cô ta chẳng phải rất rất giỏi sao? Cô ta chẳng phải là song hệ dị năng giả sao? Chẳng phải nói chúng ta là phế vật sao?"

"Còn nói muốn khảo nghiệm chúng ta, phì! Cô ta cũng xứng! Cô ta là cái thứ gì, chỉ là một Thiên Sát Cô Tinh không cha không mẹ thôi, khắc c.h.ế.t cả cha mẹ mình, bây giờ cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi, cô ta đáng đời, cô ta nên chết."

Thật sự càng nói càng quá đáng.

Đường Viện Viện oán hận trừng mắt cô ta, nắm chặt tay: "Khương Dư Linh nói không sai, cậu chính là loại coi thường... A..."

Lời Đường Viện Viện chưa nói xong, Kỳ Nguyệt liền lao vào cô ấy, trực tiếp cho cô ấy một cái tát, rồi lập tức túm tóc cô ấy: "Đường Viện Viện, tao đánh không lại cái tiện nhân Khương Dư Linh đó, tao còn đánh không lại mày sao? Dám nói tao là bạch nhãn lang, vậy mày chính là một con ch.ó bên cạnh Khương Dư Linh, một con ch.ó mặt xệ, người ta vốn không thèm để mày vào mắt!"

"Chó mặt xệ cũng hơn mày bạch nhãn lang đấy."

Đường Viện Viện cũng không phải yếu đuối, rất nhanh liền phản kháng, cô ấy cũng vươn tay túm tóc Kỳ Nguyệt. Vừa mới túm được tóc Kỳ Nguyệt, Kỳ Nguyệt liền hướng về phía trong phòng hô lớn: "Lý Na, Lưu Vận, hai người còn muốn xem kịch sao? Lẽ nào hai người quên hôm qua tiện nhân Khương Dư Linh đó sỉ nhục chúng ta như thế nào sao?"

Kỳ Nguyệt muốn gọi viện binh.

Đường Viện Viện lại đá cô ta: "Không ai tâm địa xấu như mày, mày là người xấu nhất trên đời này."

Hai người cứ đánh như vậy, mày túm tóc tao tao túm tóc mày, trong lúc nhất thời ai cũng không làm gì được ai. Còn trong phòng, vẫn chậm chạp không có động tĩnh.

Thấy vậy, Kỳ Nguyệt thật sự vừa ấm ức vừa tức giận. Dù sao Lý Na và Lưu Vận tối qua không ít lần nói xấu Khương Dư Linh cùng cô ta, nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ta đứng ra, điều này khiến cô ta có cảm giác bị lợi dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-84-that-la-nao-nhiet-qua.html.]

"Hai người còn không ra, lẽ nào còn cho rằng Khương Dư Linh có thể sống sót quay về sao?"

"Cô ta là song hệ dị năng giả không sai, nhưng từ khi tận thế đến giờ, cô ta chưa từng g.i.ế.c một con tang thi nào, có lẽ còn không bằng cả tôi đâu."

"Còn Lưu Vận, bạn trai cậu hôm qua bị Khương Dư Linh đánh thành như vậy, lẽ nào mày không trả thù cho bạn trai sao?"

"Xem ra cậu cũng không thực sự thích bạn trai mình đâu, ngay cả một người đã c.h.ế.t cũng sợ. Lẽ nào cậu còn sợ cô ta sống sót quay về sao?"

"Tôi nói cho hai người biết, với cái biểu hiện hôm qua của cô ta, hai người đừng nghĩ cô ta thật sự tin cái lý do "vì tốt cho cô ta" của hai người. Giống như Thư Bình nói, Khương Dư Linh không phải ngốc. Bằng không lúc cô ta đi hôm qua tại sao lại mang đồ vật đi? Đó không phải là đang đề phòng chúng ta sao?"

"Nếu hai người định làm như thể muốn làm hòa với cô ta, thì chờ c.h.ế.t đi. Hôm qua tôi suýt bị tang thi bắt bị thương, cô ta lại rất hài lòng đấy."

"Cô ta chính là không về được!"

"Cô ta chính là c.h.ế.t ở ngoài rồi."

Kỳ Nguyệt điên cuồng chửi bới, muốn ép Lý Na và Lưu Vận ra ngoài cùng nhau đối phó Đường Viện Viện. Còn theo giọng nói cô ta ngày càng lớn, lời nói càng nói càng nhiều, và lặp đi lặp lại Khương Dư Linh không thể quay về, Lý Na và Lưu Vận trong phòng cũng cuối cùng không ngồi yên được nữa.

Dù sao, họ thật sự cũng rất ghét Khương Dư Linh.

Thậm chí có thể dùng từ hận để hình dung.

Cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Lý Na và Lưu Vận ra khỏi cửa phòng. Lúc đó Đường Viện Viện và Kỳ Nguyệt đang đánh nhau khí thế ngất trời, tóc của hai người đều bị giật rụng rất nhiều. Còn Đường Viện Viện thì không la hét như Kỳ Nguyệt, bởi vì cô ấy cũng biết Lý Na và Lưu Vận cũng có ý kiến với Khương Dư Linh. Quan trọng nhất là, quan hệ giữa cô ấy và hai người họ từ trước đến nay cũng không tính là tốt.

"Thôi Kỳ Nguyệt, cậu đừng la nữa."

"Đúng vậy, đều là người cùng một đội, các cậu đánh nhau làm gì."

Lý Na và Lưu Vận ra khỏi phòng, miệng nói lời khuyên can, nhưng hành động lại hoàn toàn giúp đỡ Kỳ Nguyệt.

Họ mỗi người giữ một tay Đường Viện Viện, giải phóng tóc của Kỳ Nguyệt khỏi tay Đường Viện Viện, kiềm chế động tác của Đường Viện Viện, làm Kỳ Nguyệt không còn lo lắng gì.

Kỳ Nguyệt nhìn Đường Viện Viện, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Cô ta tát một cái vào mặt Đường Viện Viện: "Tiện nhân."

"Mày và cái tiện nhân Khương Dư Linh đó giống nhau, đều không phải người tốt. Mày chính là con ch.ó cô ta nuôi, mày còn không phải người."

"Tao hôm nay phải dạy dỗ mày, con ch.ó này."

"Để mày biết, ai mới là chủ nhân thực sự ở đây."

Nói rồi, Kỳ Nguyệt lại một lần nữa tát một cái vào mặt Đường Viện Viện, sau đó cởi giày của mình ra, chuẩn bị dùng giày để đánh Đường Viện Viện.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nhưng đúng lúc này, "phịch" một tiếng.

Cánh cửa lớn lập tức bị đá văng ra.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Nha, thật là náo nhiệt quá đấy nhỉ."

 

Loading...