Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 89: Buổi tiệc kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2025-04-28 04:15:52
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời tối.

Tiểu khu Vui Khỏe lại náo nhiệt lạ thường, cả một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.

Khương Dư Linh, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa được Trương Hào dẫn đi tới Tòa nhà số 1. Tòa nhà số 1 là nơi Trương Hào nói là chỗ ở của chủ lầu. Trương Hào bảo vì cả tiểu khu chỉ có một người dị năng giả không gian, nên sau khi chủ lầu nghe nói Khương Dư Linh cũng là dị năng giả không gian, liền mở tiệc mời Khương Dư Linh đến chơi.

Khương Dư Linh đã đi, Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa đương nhiên sẽ không đứng đợi một mình.

Thế là ba người cùng đi đến Tòa nhà số 1. Rất nhanh, họ nhìn thấy chủ lầu mà Trương Hào nhắc đến.

Đó là một người con gái cực kỳ xinh đẹp, trông chừng khoảng 25, 26 tuổi. Tóc dài đến eo, da trắng như tuyết, dáng người đầy đặn. Cô ta mặc bộ sườn xám màu đỏ, khi đi lại uyển chuyển gợi cảm, phong tình vạn chủng.

Khi cười rộ lên, cô ta càng đẹp tựa yêu tinh.

Bên cạnh cô ta là vài người đàn ông. Có người mang dáng dấp tổng tài bá đạo, có người như chú cún con, có người lại như thợ săn. Thậm chí còn có một minh tinh rất nổi tiếng trước tận thế. Nhưng khi họ nhìn thấy Khương Dư Linh, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào, cứ như thể đang nhìn một con mèo con hay chó con ven đường.

"Là Lý Thương!"

Chính Đường Viện Viện khi nhìn thấy nam minh tinh đó đã lập tức kinh ngạc mở to mắt. Thấy vậy, người con gái che miệng cười: "Đúng là Lý Thương, em gái nhỏ, em cũng là fan của Lý Thương sao?"

"Em... Em..."

Thật ra không phải, chỉ là vì Kỳ Nguyệt và mấy người bạn thích Lý Thương, Đường Viện Viện vừa hay biết thôi.

Nhưng người thật đang ở đây, cô không tiện nói vậy, nên chỉ đành gật đầu lấy lệ: "Coi như là ạ. Em là fan nhan sắc của Lý Thương. Trên TV anh ấy đã đẹp rồi, không ngờ người thật còn đẹp hơn."

Người con gái nhìn Lý Thương một cái, lông mày hơi nhướng lên, mang theo vài phần ý nhị khó nói: "Em ấy là fan của cậu đấy."

"Chào em."

Lý Thương mỉm cười nói với Đường Viện Viện: "Muốn chữ ký không?"

"Được ạ, cảm ơn." Đường Viện Viện vừa nói vừa đưa tay ra: "Nhưng em không mang giấy bút. Nếu anh có giấy bút thì ký lên tay em đi ạ."

Đường Viện Viện bắt đầu trò chuyện với Lý Thương. Còn người con gái lại nhìn về phía Khương Dư Linh. Dưới ánh đèn, mỹ nhân càng thêm lộng lẫy. Dưới ánh đèn sợi đốt, Khương Dư Linh đẹp như thiếu nữ bước ra từ truyện tranh, giữa đôi mày tràn đầy linh khí nồng đậm, nhưng khí chất lại lạnh nhạt, mang theo vài phần quyến rũ. Cả người có một cảm giác mâu thuẫn khó tả.

Vừa nhìn đã tạo ra sự chấn động thị giác mạnh mẽ.

"Em thật đẹp."

"Chị nghe Trương Hào và bọn họ nói rồi. Anh ta bảo, người đẹp nhất chính là dị năng giả không gian. Em còn đẹp hơn chị tưởng tượng nhiều."

"Chị tên là Hoa Vân Phỉ, em có thể gọi chị là chị Phỉ."

"Chào chị, em tên Khương Dư Linh." Khương Dư Linh lễ phép mỉm cười với cô ta: "Chị cũng rất đẹp."

"Người đẹp đương nhiên mỗi người một vẻ rồi."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Hoa Vân Phỉ không phủ nhận điều này: "Trước đây ở trường học em nhất định rất được hoan nghênh phải không?"

"Cũng tạm ạ, không có nhiều người theo đuổi em lắm."

"Đó là vì em quá đẹp, phàm phu tục tử làm sao dám theo đuổi em chứ?"

Phòng khách rất lớn, bên trong bày đầy đủ các loại bánh ngọt. Những món này, ngay cả đặt ở trước tận thế cũng khiến người ta cảm thấy xa xỉ, huống chi là sau tận thế.

Ngoài bánh ngọt, còn có một ít đồ uống và rượu vang đỏ.

Hoa Vân Phỉ nháy mắt ra hiệu cho những người đàn ông bên cạnh mình, còn bản thân thì dẫn Khương Dư Linh đi vào trong: "Có cần uống chút rượu vang đỏ không? Buổi tối uống chút rượu vang đỏ giúp ngủ ngon đấy."

"Bây giờ đều là tận thế, nếu ngủ quá say thì cũng không phải chuyện tốt."

"Nhưng ở tiểu khu Vui Khỏe của chúng tôi, em có thể yên tâm ngủ say." Hoa Vân Phỉ mắt phượng lưu chuyển, quyến rũ động lòng người. Cô ta vươn tay cầm một ly rượu vang đỏ đưa cho Khương Dư Linh: "Chị cảm giác em hình như không thích chị lắm, có phải vì cảm thấy chị thu phí quá đắt không?"

Khương Dư Linh không nhận ly rượu vang đỏ đó, mà hỏi ngược lại: "Không biết vì sao chị lại cảm thấy em không thích chị?"

Hoa Vân Phỉ sững sờ, một lát sau liền bật cười: "Chỉ là một cảm giác thôi, em biết đấy, trực giác của con gái."

"Vậy trực giác của chị không chuẩn lắm đâu."

Khương Dư Linh nói: "Huống chi, em mới gặp chị có một lần, chị đối với em cũng chỉ là người xa lạ. Không có gì để nói là thích hay không thích cả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-89-buoi-tiec-ky-la.html.]

"Nhưng chị lại rất thích em."

"Vì em đẹp sao? Dung mạo suy cho cùng cũng chỉ là một cái túi da thôi. So với dung mạo, em càng để ý đến nội tâm của một người."

"Em thật thú vị."

Hoa Vân Phỉ thấy Khương Dư Linh chậm chạp không nhận rượu vang đỏ cũng không ép buộc cô, mà ngược lại cầm một ly Coca đưa cho cô: "Không uống rượu thì uống chút đồ uống đi. Buổi tối hôm nay bữa tiệc này là chị đặc biệt tổ chức vì em đấy."

"Chỉ là tâm phòng người không thể lơ là. Em không muốn ăn bất cứ thứ gì ở đây cả."

Khương Dư Linh quá thẳng thắn. Dù Hoa Vân Phỉ có là một người mê nhan sắc đến đâu, nụ cười trên mặt cô ta cũng nhạt đi vài phần: "Em gái nhỏ, em thật là nghĩ quá nhiều rồi. Em đã vào tiểu khu của chúng tôi rồi, nếu chị muốn làm gì em thì hoàn toàn không cần phải tốn công sức như vậy, phải không?"

Đúng là như vậy.

Khương Dư Linh suy nghĩ vài giây, gật đầu: "Chị nói có lý. Nhưng em chỉ là không muốn uống, cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì."

Nói xong, cô lại bổ sung một câu: "Em muốn đi về."

Hoa Vân Phỉ: "..."

Hít sâu một hơi, trên mặt hoàn toàn không còn nụ cười tươi tắn: "Được, vậy em cứ về đi. Dù sao chân dài trên người em mà."

"Huống hồ tiểu khu Vui Khỏe của chúng tôi đâu phải ma quỷ, sẽ không buộc em ở lại. Rất nhiều người muốn ở còn không được đâu."

Khương Dư Linh: "À."

Hoa Vân Phỉ: "..."

Đã hoàn toàn không muốn nhìn thấy Khương Dư Linh nữa, cô ta trực tiếp quay người bỏ đi. Khương Dư Linh không để ý đến cô ta, mà nhìn về hướng Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa. Thấy bọn họ mặt mày tươi cười, trò chuyện rất vui vẻ với những người khác, cô bình thản đi tới vỗ vai Đường Viện Viện: "Đi thôi."

"Vậy bọn em về đây ạ."

Đường Viện Viện tay đang có chữ ký Lý Thương, cô hơi luyến tiếc nhìn Lý Thương một cái, rồi ngoan ngoãn đi theo sau Khương Dư Linh.

"Lâm Thanh Hứa, chúng ta đi thôi."

Lâm Thanh Hứa đứng cách Đường Viện Viện không xa, Khương Dư Linh gọi một tiếng hắn liền nghe thấy, vội vã chạy đến chỗ Khương Dư Linh.

Hai người đi theo bên cạnh Khương Dư Linh, một trái một phải.

Rất nhanh liền rời khỏi căn nhà đó.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Khương Dư Linh lại hỏi: "Có ăn đồ gì bên trong không?"

Đường Viện Viện thành thật trả lời: "Tôi có uống một ly rượu vang đỏ, rượu vang đỏ ở đây ngon thật. Thật không ngờ, sau tận thế còn có nơi tốt như vậy."

Lâm Thanh Hứa lắc đầu: "Tôi không ăn gì cả, cũng không uống gì. Tôi cảm giác bên trong có điểm kỳ quái."

Lâm Thanh Hứa cau mày.

"Ồ?" Khương Dư Linh kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Cậu cảm giác có gì kỳ quái?"

"Tôi..." Lâm Thanh Hứa đang định nói gì, đột nhiên, hành lang vọt ra một cô gái tóc tai bù xù, lao thẳng về phía Khương Dư Linh. Nhưng chưa kịp đến gần Khương Dư Linh, cô gái đã bị Lâm Thanh Hứa quật ngã xuống đất: "Ở đây sẽ có tang thi sao?"

Lâm Thanh Hứa làm tư thế phòng thủ, cả người căng thẳng.

Mà giây tiếp theo ——.

"Đừng, đừng tin lời ma quỷ của cô ta."

Cô gái ngồi dưới đất khóc lên: "Nhanh đi, nhanh rời khỏi đây đi."

"Cô nói gì? Lời này của cô có ý gì?"

"Bằng không sẽ đi không được, bằng không, sẽ đi không được."

Cô gái nói xong, lại nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, mấy bước chạy vọt, liền biến mất khỏi tầm mắt.

Tốc độ cực nhanh, khiến Đường Viện Viện và Lâm Thanh Hứa hoàn toàn không kịp phản ứng.

Chỉ có Khương Dư Linh nhìn về hướng cô gái rời đi, mày nhíu sâu lại.

Loading...