Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba - Chương 9: Kim Thời Du

Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:16:43
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Muốn trở thành “bạch nguyệt quang” (ánh trăng sáng trong lòng) của một người, không cần quá phức tạp. Chỉ cần không quá ngốc, một khuôn mặt xinh đẹp đã đủ rồi.

Đương nhiên, nếu muốn đối phương khắc cốt ghi tâm, thâm tình không hối hận, còn cần thủ đoạn lúc gần lúc xa, lúc muốn cự tuyệt lại lúc đón nhận. Khi cần thiết có thể để đối phương biết điểm sáng của mình, nhưng phải giữ chút bí ẩn, từ từ hé lộ, có như vậy mới giữ được sự thần bí và bất ngờ.

Giống như Khương Dư Linh.

Chỉ cùng Khương Nhĩ Trác uống cà phê. Trong lúc uống cà phê, cô vô tình tiết lộ chuyện mình năm mười lăm tuổi đã được cử đi học Đại học Lâm An. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, cô liền đề nghị rời đi.

“Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

Khương Nhĩ Trác đương nhiên lưu luyến không muốn rời, nhìn Khương Dư Linh ánh mắt như có thể kéo thành sợi tơ. Khương Dư Linh đương nhiên sẽ không đồng ý: “Chỉ là có chút chuyện cần đi giải quyết.”

Căn nhà cô mua vẫn chưa trang trí. Đó là nơi cô sẽ sống sau này, cần phải tìm một đội ngũ trang trí tốt.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Vậy tôi có thể…”

“Vậy lần sau tôi có thể mời cô đi ăn cơm không?”

Khương Nhĩ Trác muốn đi cùng Khương Dư Linh, nhưng nhìn ánh mắt hơi hờ hững của cô, anh đành ngượng ngùng đổi lời.

Tuy ở chung với Khương Dư Linh chưa lâu, nhưng Khương Nhĩ Trác cũng biết tính cách cô thuộc kiểu ngoài mềm trong cứng. Hai người họ hiện tại còn chưa quen thuộc lắm, nếu quá vội vàng nhất định sẽ dọa cô chạy mất.

Khương Dư Linh hơi mỉm cười: “Đương nhiên, nếu tôi rảnh.”

Nụ cười Khương Dư Linh nhạt nhạt, lúm đồng tiền cũng nhạt nhạt.

Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt và cơ thể Khương Dư Linh, khiến cả người cô như đang tỏa sáng.

Trong khoảnh khắc, Khương Nhĩ Trác có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như trống trận.

Anh há miệng: “Vậy, vậy chúng ta thống nhất thế nhé.”

“Được thôi.”

Khương Dư Linh đi rồi. Cô mặc chiếc váy đỏ, thân hình mảnh mai, bước chân thanh thoát. Khương Nhĩ Trác ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng cô rất lâu sau đó, mới chợt bừng tỉnh, như một kẻ ngốc lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Khương Dư Linh.

Một cái tên rất đơn giản, một ảnh đại diện rất đơn giản, vòng bạn bè cũng không có bất kỳ thông tin nào. Nhưng khóe miệng Khương Nhĩ Trác lại không kìm được mà điên cuồng nhếch lên.

Anh cuối cùng, đã thêm được WeChat của cô.

Và cũng biết tên cô.

Khương Dư Linh.

Cái tên này thật là dễ nghe.

Lại còn cùng họ với anh. Đây không phải là định mệnh đã định phải trở thành người một nhà sao?

Khương Nhĩ Trác hít sâu một hơi, tâm trạng cực kỳ tốt quay về nhà.

Lúc này anh không hề biết, tên thật của chị gái ruột anh, gọi là Triệu Dư Linh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-9-kim-thoi-du.html.]

……

Nếu nói Thịnh Hằng Điền Sản là ông trùm bất động sản ở thành phố A, thì châu báu Kim Nguyệt chính là biểu tượng của sự giàu có ở thành phố A. Chỉ có những người có tiền có thế mới có thể mua được trang sức của châu báu Kim Nguyệt. Một số người bình thường, căn bản chưa từng nghe qua cái tên thương hiệu này.

Và Khương Dư Linh, chính là cổ đông lớn nhất của châu báu Kim Nguyệt.

Khi trở thành cổ đông của châu báu Kim Nguyệt, Khương Dư Linh mới mười ba tuổi. Cô dùng một khối đá ngọc lục bảo đế vương đã cứu gia đình họ Kim đang trên bờ vực phá sản. Cô trở thành ân nhân lớn nhất của Kim gia, và nhận được 50% cổ phần của châu báu Kim Nguyệt.

Từ đó về sau, mỗi năm cô đều đến thành phố Z một chuyến, rồi mang về một ít đá quý phẩm chất cực tốt bán cho châu báu Kim Nguyệt. Chính nhờ những khối đá này, châu báu Kim Nguyệt không ngừng phát triển, trở thành anh cả đứng đầu ngành trang sức ở thành phố A. Về điều này, tất cả mọi người trong Kim gia đều rất biết ơn Khương Dư Linh, và luôn bảo cô có chuyện gì cứ việc tìm đến họ.

Tuy nhiên Khương Dư Linh không tin bất kỳ ai. Theo cô, bụng người cách một lớp da, lòng người là thứ khó đoán nhất trên đời, và lòng người còn dễ thay đổi. Cho nên, dù cô đã thực hiện rất nhiều khoản đầu tư, cô cũng chưa từng nói với ai về ân oán giữa mình và Khương gia, càng không để lộ nửa phần ý định đối phó Khương gia.

Cô giống như một cô bé bình thường, chăm chỉ học hành, vui vẻ kết bạn. Và cô càng như thế, trong mắt những người được cô giúp đỡ, cô càng trở nên thần bí, khó nắm bắt.

Con người không cần quá nhiều bộc lộ nhu cầu của bản thân.

Đó đều là điểm yếu.

Kim Thời Du của Kim gia là người bạn đầu tiên Khương Dư Linh kết giao. Cô hơn Khương Dư Linh 4 tuổi, tốt nghiệp đại học xong liền về thành phố A lập nghiệp. Và ngành nghề cô làm vừa vặn là trang trí nội thất.

Vì thế Khương Dư Linh gọi điện thoại cho Kim Thời Du, nhờ Kim Thời Du giúp xem căn nhà mới của cô nên trang trí thế nào cho đẹp nhất.

Cô thích phong cách điền viên.

“Ôi chao, đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi! Tiểu Linh Linh nhà chúng ta cuối cùng cũng chịu mua nhà cho riêng mình sao? Tôi còn tưởng cậu sẽ sống mãi ở trường cơ đấy.” Kim Thời Du nhận được điện thoại của Khương Dư Linh rất vui mừng: “Cậu đang ở đâu? Tôi bây giờ vừa hay không có việc gì, đến tìm cậu ngay đây.”

Kim Thời Du luôn đặt Khương Dư Linh ở vị trí đầu tiên.

Vừa vặn, tòa nhà văn phòng của Kim Thời Du không xa đường Kiến Thiết. Thế nên, sau khi nhận được địa chỉ, không lâu sau, Kim Thời Du đã gặp được Khương Dư Linh.

Kim Thời Du là một cô gái có dung mạo cực kỳ rạng rỡ, tính cách cũng vô cùng sảng khoái, lúc cần “dỗi” người thì không hề do dự. Khương Dư Linh thích điểm này ở cô.

“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mua nhà vậy?”

Miệng thì trêu chọc, nhưng Kim Thời Du vẫn lo lắng Khương Dư Linh gặp phải chuyện không tốt, có chút bồn chồn.

“Chỉ là muốn mua thôi.” Đôi mắt phượng của Khương Dư Linh mang theo ý cười, đây là nụ cười thật lòng: “Gần đây cậu đang bận gì? Tôi nghe chú dì nói, gần đây cậu đang cưa cẩm một anh chàng. Thế nào rồi, trái tim đã rung động rồi à?”

Mặt Kim Thời Du lập tức đỏ bừng: “Ôi, sao bố mẹ tôi chuyện gì cũng nói ra ngoài thế!”

Nói rồi, cô lén lút sờ mặt mình: “Thật ra cũng không có gì. Chỉ là tôi thích một anh chàng, đã thích thì phải theo đuổi thôi. Dù không thành công cũng không sao. Tuổi trẻ mà, luôn cần phải dốc sức một lần. Sự nghiệp là thế, tình yêu cũng vậy.”

Khương Dư Linh liền nói: “Có thể khiến cậu động lòng, vậy chắc chắn không phải người bình thường rồi?”

“Đó là đương nhiên.” Kim Thời Du kiêu ngạo nhướng mày: “Chờ xem, chờ tôi theo đuổi được người đó, nhất định sẽ dẫn anh ấy ra mắt cậu.”

“Được thôi, vậy tôi chờ tin tốt của cậu.”

……

Khương Nhĩ Trác lái xe thẳng về Khương gia.

Đến gần sảnh biệt thự, anh còn huýt sáo. Nhưng khi bước vào, anh lại nhạy cảm nhận thấy, không khí trong phòng khách dường như có chút không ổn.

Loading...