Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:34
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trình Kiêu đáp: "Anh đã mơ thấy ác mộng, mơ thấy mẹ gặp chuyện chẳng lành.." Còn mơ thấy cả em cũng xảy ra chuyện. Câu nói đó đã đã bị cậu ấy nuốt ngược vào trong.

Tô Vãn Vãn không nghi ngờ gì, cô bé cũng chỉ nghĩ Trình Kiêu vì chuyện đó mới sợ mẹ Trình gặp chuyện chẳng lành. Cô bé an ủi: "Thím vẫn ổn mà"

Thực sự vẫn ổn, chỉ có lúc mới đầu thì hơi sợ hãi chút thôi, giờ thì không sao nữa rồi.

Cô bé cũng nghe mẹ Trình kể mới biết được rất cuộc lúc đó họ đã gặp phải chuyện gì.

Có thể nói, nếu không có Báo Săn trung thành bảo vệ chủ thì có lẽ nhà họ Trình sẽ tiếp tục giống như trong sách miêu tả. Lương Lại Tử chắc chắn sẽ được như nguyện, cưỡng bức mẹ Trình, cuối cùng, mẹ Trình lại vì chuyện bị Lương Lại Tử cưỡng bức mà chọn tự sát hoặc uất ức tới chết. Sau cùng chỉ còn lại mình Trình Kiêu lớn lên cùng sự lạc lõng.

Lương Lại Tử là đầu mối hại nhà họ Trình tan cửa nát nhà, là nguyên nhân trực tiếp khiến Trình Tiêu trở nên cô độc.

May mà bi kịch của nhà họ Trình đã không xảy ra.

Chỉ xót xa thay Báo Săn, cũng chẳng biết Báo Săn thế nào rồi, có sao không.

Trình Kiêu muốn đi tìm mẹ Trình, trước khi thấy được mẹ Trình vẫn ổn, trong lòng cậu ấy vẫn không khỏi bất an.

Mãi đến khi hai người Lục Tư Hoa và mẹ Trình về vừa cười nói, vừa mở cửa ra. Trình Kiêu thấy được nụ cười trên mặt mẹ mới bình tĩnh lại.

Cậu ấy thực sự rất sợ, sợ mẹ sẽ mãi sầu muộn không vui vì chuyện đó.

"Mẹ!" Trình Kiêu cất tiếng gọi, bước xuống khỏi giường.

Mẹ Trình đáp: "Bé Kiêu tỉnh rồi à? Tỉnh thì tốt, trong người thấy sao rồi con?"

Trình Kiêu lắc đầu nói: "Không sao đâu, con khỏe lắm, không bị gì hết. Mẹ ơi, mẹ có sao không?"

Điều cậu ấy lo nhất là sức khỏe của mẹ, lúc ấy, tên súc sinh kia suýt nữa đã cưỡng bức mẹ, cậu ấy liều mạng bảo vệ, cuối cùng bị đánh ngất, cũng chẳng biết sau đó thế nào, có xảy ra chuyện gì hay không.

Thấy con trai cứ nhìn mình như vậy, mẹ Trình biết con đang lo lắng cho mình. Sao có thể không thấy lo khi đã xảy ra chuyện như vậy cho được?

Nhưng mẹ Trình chỉ mỉm cười, trong lòng chị ấy cũng căm hận tên Lương Lại Tử kia, nhưng chị ấy còn yêu con trai mình hơn. Sao chị ấy có thể quên cảnh con trai sống c.h.ế.t bảo vệ mình chứ.

Đừng nói là không xảy ra chuyện gì, dù cho có xảy ra chuyện gì thật, thì chị ấy cũng chẳng thể bỏ lại con trai mình.

Nói tới nói lui, cũng vì họ là cô nhi quả mẫu nên mới có kẻ ức hϊếp mà thôi, nếu trong nhà có một người đàn ông, liệu có phải sẽ không còn ai ức hϊếp họ nữa hay không?

Nhưng...

Cô ấy đã từng có một đời chồng, sao có thể tùy tiện chấp nhận bất cứ ai được chứ? Đó dĩ nhiên là chuyện không tưởng rồi.

Cô ấy vỗ vai con trai: "Mẹ biết con đang lo gì mà, mẹ không sao đâu, mẹ vẫn ổn, con đừng lo nhé"

Mẹ Trình đã nghe rõ mồn một tiếng thở phào nhẹ nhõm của Trình Kiêu, cô ấy xót con mới tí tuổi đầu đã phải lo lắng cho mẹ.

Mẹ Trình nói: "Mẹ không sao đâu, giờ chúng ta về nhà nhé."

Một ngày nằm viện mất đến mấy tệ, nhà họ thực sự không gánh nổi khoản chi tiêu này.

Lục Tư Hoa nói: "Thế thì đi làm thủ tục xuất viện thôi."

Lúc ấy, khắp người hai mẹ con nhà họ Trình đều là máu, khiến tất cả đều sợ xanh mặt, ai nấy đều sợ họ bị gì nên chỉ lo chạy chữa tử tế cho họ, nào nghĩ gì đến chuyện tiền nong.

Dù rằng khi đó, Tô Đồng Diệu đã nói mẹ con nhà họ Trình không bị gì cả, chỉ hôn mê mà thôi nhưng mọi người vẫn không dám tin, chỉ đến khi vào bệnh viện lớn, được các bác sĩ kiểm tra, chắc chắn không bị gì mới yên tâm.

Khi ấy, hai mẹ con được đưa vào viện ngay trong đêm, bác sĩ đã kiểm tra nhưng không khám ra vấn đề gì, nguyên nhân ngất xỉu cũng không phải do thuốc mà chỉ là một kiểu ngất xỉu thông thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-246.html.]

Dẫu biết vậy, song mọi người vẫn thấy lo lắng.

Chủ yếu bởi tình hình khi đó thực sự quá đáng sợ, Báo Săn nằm trong vũng máu, hai mẹ con nhà họ Trình cũng m.á.u me khắp người, dù có là ai thì cũng sẽ bị dọa sợ khi thấy cảnh tượng ấy thôi.

Chỉ đợi đến khi hai mẹ con họ tỉnh lại, mọi người mới thật sự yên tâm.

Sau đó, người tỉnh lại trước là mẹ Trình, từ miệng chị ấy, mọi người cũng hiểu được đại khái câu chuyện.

Mặc dù mọi người đều đã đoán được ắt hẳn là Lương Lại Tử chạy vào sân nhà họ Trình, xuống tay với mẹ Trình. Tuy nhiên, từ miệng mẹ Trình, biết được chuyện đã xảy ra, họ vẫn thấy toát mồ hôi hột.

Cái tên Lương Lại Tử kia đúng là đáng ghét cùng cực.

Bắt nạt cô nhi quả mẫu nhà người ta thì có hay ho gì. Nếu thực sự thích mẹ Trình thì sẽ đến cửa cầu hôn chứ làm vậy là sao chứ.

Nhân lúc họ ra ngoài, làm ra mấy chuyện đó, sẽ khiến cả nhà Tô Cần có suy nghĩ thế nào.

Còn trong lòng các cán bộ thôn xóm sẽ nghĩ sao đây? Giống như ông Sơn Thúc đã nói, không ngờ ở nơi bọn họ quản lí lại xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt chút còn xảy ra án mạng.

May mà mẹ con nhà họ Trình không bị gì, nếu không thì đúng là khiến người ta phải khóc thương thay.

Tô Cần và chú Sơn Thúc đã về từ lâu, chỉ còn hai người Lục Tư Hoa và Tô Văn Vãn ở lại với hai mẹ con nhà họ Trình. Giờ thấy họ đã không sao cả, cả hai cũng được an tâm thực sự.

Tâm sự chất chứa trong lòng khiến cả bốn người đều nôn nóng muốn được về thôn. Trình Kiêu và Tô Vãn Vãn đều muốn được thấy Báo Săn, muốn biết rốt cuộc nó có sao không, có hi sinh hay không.

Lúc tới thôn, bước chân của Trình Kiêu và Vãn Vãn đều nhanh hơn hẳn, nôn muốn được gặp Báo Săn.

Nhưng đến khi họ sắp về đến nhà, bước chân lại đột ngột chậm lại, chỉ còn vài mét nữa là đến nhà, nhưng dường như họ đã chẳng còn chút sức lực nào, bước chân nặng như chì kéo lê trên đất.

Tô Vãn Vãn biết đây là thứ cảm xúc vừa nhớ vừa sợ, vừa mong được biết tình trạng của Báo Săn, vừa sợ phải nghe về nó, sợ biết được nó đã không còn nữa. Nếu là vậy họ sẽ không tài nào chịu được nỗi buồn trong lòng.

"Gâu!" Tiếng chó sủa vang lên, một bóng dáng màu vàng lao về phía họ.

Mắt Tô Vãn Vãn sáng rực lên, đó là Tia Chớp, cô bé gọi: "Tia Chớp!"

DTV

Tia Chớp lao đến trước mặt cô bé, chạy vòng vòng xung quanh, cuối cùng nhấc hai chân lên, nhảy lên người Vãn Vãn, lưỡi thè hẳn ra, muốn liếʍ mặt Văn Vãn.

Tia Chớp đã lớn lắm rồi, cân nặng cũng tăng lên, Vãn Vãn nào chịu được hành động nhảy lên của nó, suýt tí bị nó đẩy ngã nhào, lại được Trình Kiêu bên cạnh bảo vệ, ôm chặt. Nhờ vậy, cô bé mới không bị Tia Chớp đã ngã ra đất.

"Tia Chớp!" Trình Tiêu gọi.

Lúc này, Tia Chớp mới nhận ra bản thân làm vậy có thể khiến chủ nhân chủ bị thương. Nó hạ hai chân trước xuống, chạy quanh Vãn Vãn, thè lưỡi ra, vui vẻ vẫy đuôi.

Vãn Vãn không cho rằng Tia Chớp làm vậy với mình có gì sai, Tia Chớp chỉ nhất thời cao hứng vì thấy cô bé về mà thôi.

Cô bé vuốt lông nó an ủi, khiến Tia Chớp hào hứng trở lại.

"Tia Chớp, bọn chị đi thăm Báo Săn nhé, Báo Săn có sao không?" Vãn Vãn lẩm bẩm như thể Tia Chớp có thể nghe hiểu cô nói gì.

Thực ra có nhiều khi Tia Chớp có thể nghe hiểu thật chỉ là nó không thể hiện ra thôi.

Nhưng nó biết dùng động tác và ngôn ngữ cơ thể để diễn đạt nội tâm mình, nó vẫn nghe ra được ý nghĩa của hai từ Báo Săn.

Vừa nghĩ đến Báo Săn, cái đuôi vốn đang vẫy của nó lại hạ xuống.

Nỗi buồn ập đến trong phút chốc. Hình ảnh này lọt vào mắt Vãn Vãn và Trình Kiêu hệt như một sự đả kích, lẽ nào Báo Săn đã...

Tia Chớp đã xòe bốn vuốt ra chạy về trước, vừa chạy vừa quay lại "gâu gâu" với họ, hệt như bảo họ đi nhanh lên, Báo Săn đang chờ họ rồi.

Loading...