Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:40:51
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dựa vào sự quan sát suốt hai năm qua của cô bé, chú ba là người vô cùng thông minh và tự phụ, tưởng như là chú ấy có thể đùa giỡn với tất cả trong tay mình.

Nhưng trong lòng chú ấy, có phải bố mẹ cô bé đều là kẻ ngốc hay không?

Cô bé vẫn chưa nghĩ ra phải nói với bố mẹ thế nào mới khuyên nhủ được họ.

Cô hiểu rõ lý do tại sao hôm nay Tô Vũ Đình lại tìm đến nói với cô bé cả tá lời không đúng như vậy.

Không phải để khích bác cô bé, cũng không phải nhiều chuyện mà là để cô bé nói cho Trình Kiêu chuyện này, nói với bố mẹ và các anh, để bố mẹ sinh lòng hận thù chú ba.

Rồi từ nay về sau, nhà hai và nhà ba sẽ tuyệt giao hoàn toàn, vậy là chú ba có thể dính chặt vào nhà bác cả. Nếu là vậy thì cô bé chỉ có thể giả bộ như không biết gì hết.

Nhưng nếu không nói ra thì hậu quả sẽ ra sao?

Tô Vãn Vãn vẫn thấy hơi đau đầu, lúc nào cũng có cảm giác Tô Vũ Đình thật xấu bụng. Cô ta ném cho cô bé một câu hỏi khó nhằn như vậy, làm cô bé chẳng biết nói sao với bố mẹ, cũng chẳng biết khuyên nhủ họ thế nào.

Nói cũng không được, không nói cũng chẳng xong.

Cô bé luôn cảm thấy trong đây có âm mưu nào đó mà cô bé chưa biết.

Giữa lúc cô bé còn đang phiền muộn và do dự thì Tô Thành Tài đã đến.

Chú ấy đến rất đường đột, vừa đến đã gặp Tô Cần ngay tức khắc Tô Vãn Vãn đứng cạnh cửa, nhìn Tô Thành Tài và Tô Cần đứng giữa sân chẳng biết đang nói gì.

Là chuyện đó ư? Tô Vãn Vãn nhíu mày, muốn lên trước để nghe cho rõ họ đang nói gì.

Nếu là chuyện đó thật thì vấn đề khó nhằn của cô bé được giải quyết rồi.

Tô Thành Tài có thể tự nói ra chuyện này, chứng tỏ chú ấy không ngốc, cũng có thể nói, chú ấy có ý muốn lấy lòng nhà hai.

Nghĩ rồi cô bé lại không kìm nổi đi lên, dừng ở chỗ vừa khéo nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Lúc này, Tô Thành Tài đứng trước mặt Tô Cần, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu.

Tô Cần nói: "Em ba, em tìm anh có gì không. Chúng ta đã là anh em mà còn có chuyện khó gì không thể nói ư?"

Tô Thành Tài bỗng lau nước mắt, ngẩng lên nhìn Tô Cần: "Anh hai, em có việc này muốn nói với anh"

Mãi lâu sau Tô Thành Tài mới nói ra được câu đó với Tô Chuyên Cần.

Thực ra thì anh ta vốn không cho rằng chuyện bản thân nhát gan sợ Lương Lại Tử báo thù nên bỏ chạy là sai.

Anh ta vốn không muốn làm hại nhà họ Trình cũng không định làm tổn thương nhà anh hai, chỉ cân nhắc dựa trên an toàn cá nhân mà thôi. Dù anh ta có bỏ chạy hay gọi người đến thì cũng không sai, mỗi người đều có một quan điểm riêng, đều xuất phát từ lợi ích cá nhân cả.

Nhưng bố phân tích rất đúng, nếu anh ta còn muốn làm anh em với anh hai, còn muốn qua lại với nhà họ thì anh ta buộc phải làm một vài việc.

Chỉ là nói xin lỗi thôi mà, cũng đâu thiếu mất miếng thịt nào. Đại trượng phu co được duỗi được, có gì đâu mà không thể hạ cái tôi xuống?

Thay vì để anh hai nghe được những lời không nên nghe từ miệng người khác, chẳng thà tự mình đến nói với anh ấy. Bản thân nhận sai trước, cùng lắm là anh hai chỉ mắng anh ta mấy câu, cũng sẽ không làm gì anh ta cả, cũng sẽ không vì hiểu lầm mà có ấn tượng không tốt về anh ta.

Bởi không thể để xảy ra hiểu lầm nên anh ta nhất định phải giải thích rõ.

"Anh hai, em sai rồi." Lúc nói câu này, giọng anh ta rất thấp, đến độ như sắp không thở nổi.

Tô Cần vừa hiếu kỳ vừa không hiểu, sao tự dưng em ba lại nói như vậy?

"Chú sao vậy? Nói anh hai xem chú đã làm sai gì rồi?

Xem xem có thể nghĩ cách giải quyết hay không." Tô Cần không nghĩ ra lại là chuyện liên quan đến nhà họ Trình. Anh ấy chỉ nghĩ rằng Tô Thành Tài đã gây rắc rối gì đó ở nhà cũ, làm hỏng thứ gì hay gây tội gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-253.html.]

Tô Vãn Vãn đã mò ra sau lưng họ nghe chuyện.

Hai người đều đứng đó nói chuyện, không ai để ý đến Tô Vãn Vãn đã đến gần. Vãn Vãn còn quá nhỏ, sao hai người họ có thể để mắt đến được.

Tô Thành Tài hé miệng nhưng cố gắng mãi cũng không nói nên lời, còn có chút ngại ngùng.

Bộ dạng đó của anh ta lại khiến Tô Cần nhướng mày.

"Chú ba, có phải là hôm đó... chú đã ghé nhà không?" Tô Vãn Vãn chen vào đứng giữa hai người, ngẩng lên nhìn Tô Thành Tài với vẻ mặt ngây thơ.

Tô Thành Tài ngạc nhiên, anh ta vốn muốn đến nói với Tô Cần chuyện này. Tô Cần không nghe hiểu câu nói ngớ ngẩn của Vãn Vãn nhưng anh ta vừa nghe đã hiểu.

Hiểu rồi lại thấy tò mò Vãn Vãn đã nghe ai nói vậy?

Một đứa trẻ như cô bé, nếu không phải có ai cố tình đứng trước mặt cô bé nói ra thì sao mà cô bé biết được.

Hay là đã có người ra ngoài đồn đại chuyện hôm đó của anh ta rồi? Nhưng nom có vẻ anh hai không biết chuyện đó, vậy thì chắc là vẫn chưa lan ra đâu, chỉ có thể là có kẻ đã cố tình nói cho Vãn Vãn biết mà thôi.

Trẻ con không giỏi giấu giếm, vừa nói cho cô bé nghe, cô bé đã buột miệng nói ra trước mặt anh ta ngay rồi.

Tô Cần bị cuộc trò chuyện giữa hai chú cháu họ làm rối cả trí, gì mà hôm đó đã ghé nhà cơ? Hôm đó là hôm nào? Ghé để làm gì?

Thấy Tô Cần nhìn họ với vẻ nghi hoặc, Tô Vãn Vãn đã nói ra hết tất cả, Tô Thành Tài cắn chặt răng, có cố giấu giếm cũng chẳng ích gì.

Hơn nữa, hôm nay anh ta vốn muốn đến nói sự thật với Tô Cần, không cần phải giấu.

Tô Thành Tài cố ghìm giọng xuống, nói ra miệng: "Thì là em đã biết chuyện mấy hôm trước Lương Lại Tử vào nhà họ Trình, suýt chút cưỡиɠ ɠiαи chị Vân Hương rồi."

"Không phải chỉ là mấy hôm trước Lương Lại Tử..." Tô Cần không mấy để tâm xua xua tay, nhanh mềm đáp. Mãi sau đó, anh ấy mới từ từ trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ không dám tin: "Chú ba, chú mới nói gì cơ? Hôm đó chú cũng có mặt ư?"

Tô Thành Tài gật đầu cái rụp: "Hôm đó em cũng ở đấy. Em vốn định tới tìm mọi người nhưng mọi người lại không có nhà. Em đã nghe được tiếng kêu cứu vọng ra từ nhà họ Trình đối diện. Em cũng tò mò sang xem thử, không ngờ lại thấy cảnh như vậy.."

Tô Cần hỏi anh ta: "Sao lúc đó chú không chạy vào can ngăn?"

"Lúc đó em sợ nên đã..."

"Chú đã chạy?"

Tô Thành Tài lúng túng: "Lúc đó em sợ, sợ bị Lương Lại Tử báo thù. Gã giang hồ như vậy, chuyện gì cũng dám làm, nên em mới.." Lúc ấy không phải anh ta không muốn cứu mẹ con nhà họ Trình mà anh ta thực sự đã rất sợ.

Giờ nhớ lại mới thấy thực ra lúc đó anh ta có thể nói với người khác, nhưng lại sợ sau này Lương Lại Tử vẫn sẽ trả thù anh ta nên mới không dám làm gì.

Chỉ biết coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

"Không ngăn cản cũng không nói với bất cứ ai chuyện này?" Tô Cần hỏi anh ta.

DTV

"Em sợ gã báo thù nên mới không dám nói." Anh ta lại hít sâu một hơi: "Sau đó em đã nghĩ phải đi tìm anh, nhưng không lâu sau em đã nghe nói anh hai đã về ngăn bi kịch kia xảy ra rồi."

"Anh biết rồi." Tô Cần gật đầu.

"Hả?" Tô Thành Tài không phản ứng kịp.

Anh ta đã đợi anh hai nổi cáu với mình nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy gì, ngẩng lên nhìn mới thấy anh ấy đang nhìn anh ta với vẻ bình tĩnh.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh ta, anh ta đã từng phân tích với bố đến khi nói ra chuyện này, anh hai sẽ có phản ứng ra sao. Họ đều cho rằng, với quan hệ giữa Tô Cần và nhà họ Trình, nhất định anh ấy sẽ trách anh ta vì mẹ con họ Trình đã suýt chút mất mạng.

Có lẽ tự anh ta chủ động thẳng thắn thì còn đỡ hơn chút, nhưng dù không hận anh ta thì ít nhiều cũng sẽ trách móc mấy câu.

Anh ta đã dự trước mọi kiểu phản ứng, duy chỉ không lường được anh trai sẽ có biểu cảm như hiện tại, bình tĩnh nhìn anh ta, không có cảm xúc gì.

Loading...