Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:05
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tảo Tảo, đừng sợ, có bà nội ở đây, sớm muộn gì bà cũng gϊếŧ con ch.ó này, sau đó sẽ nấu thịt chó cho con ăn. Nhìn thấy Tô Vũ Đình run rẩy đứng ở đó, đoán chắc có thể cô ta đang sợ hãi.

Răng của Tô Vũ Đình không ngừng va vào nhau, toàn thân cô ta không ngừng run rẩy.

Tầm mắt của cô ta vẫn dõi theo con ch.ó kia, nó đang từng bước đi theo Vãn Vãn.

Khi đã đi xa, Tia chớp còn quay đầu lạ, hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, và cô ta không nhịn được lại rùng mình lần nữa.

Con chó này, thực sự rất đáng sợ.

“Đừng sợ, Tảo Tảo, bọn họ đã đi rồi. giọng nói của bà nội Tô truyền đến bên tai, cô ta rốt cục cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cô ta vẫn luôn sợ chó, không chỉ vì Tia chớp là chó của Vãn Vãn, mà bởi vì cô ta thực sự sợ chó.

Nỗi sợ hãi này xuất phát từ tận đáy lòng.

Bà nội Tô cũng rất ghét Tô Vãn Vãn, lúc này còn dẫn theo một con ch.ó đi ra ngoài, đây là muốn làm cái gì vậy?

Tảo Tảo từ nhỏ đã sợ chó, không phải cô bé không biết, chẳng lẽ là cố ý?

Chắc chắn là cố ý, nếu không thì sao lại mang theo chó ra ngoài làm gì? Bà cháu hai người dắt díu nhau đi bộ về.

Vì sợ hãi, nên Tô Vũ Đình cứ co ro trong lòng bà Tô, không ngừng run rẩy, run đến mức khiến bà Tô càng ghét Tô Vãn Vãn, chỉ hận không thể lôi cô bé ra đánh một trận.

Nhưng lại không biết,Tô Vũ Đình đang vùi đầu trong n.g.ự.c bà ta ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.

Cũng không biết vì sao, hai người đang đi về bỗng gặp một con trâu đang hoảng sợ, không kịp tránh bị con trâu đẩy xuống một cái khe.

Lại còn nằm trong một cái hố phân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-260.html.]

Ngay lập tức, phân và nướ© ŧıểυ b.ắ.n tung tóe, mặt và tay, ngay cả cơ thể của hai người bị dính đến thối um, thậm chí nửa người đều bị ngâm trong hố phân.

DTV

Vóc dáng Tô Vũ Đình thấp, đến mức toàn bộ cơ thể của cô ta đều đã bị nhấn chìm trong hố phân.

Nếu không phải được bà Tô vớt cô ta ra, có lẽ cô ta đã c.h.ế.t trong hố phân rồi.

Đợi đến lúc Vãn Vãn biết chuyện này, cô bé còn bàng hoàng một lúc.

Tô Vũ Đình và bà nội Tô thực sự rơi xuống hố phân á?

Làm sao có thể xui xẻo như vậy? Chẳng phải họ đã đi trên con đường đó từ rất lâu rồi sao? Làm sao lại rơi xuống được.

“Nghe nói bị một con trâu điên đẩy vào” Tô Kiến Dân nói tin tức mà cậu bé nghe được.

Tô Kiến Quốc nói: "Tô Tảo Tảo đáng bị như vậy, ai bảo cô ta cản đường Vãn Vãn nhà chúng ta, trước kia còn đẩy Vãn Vãn nữa, anh vẫn còn ghi hận đấy"

Tô Cần không nói gì, Lục Tư Hoa nói: "Bà ta với Tô Tảo Tảo đã đủ xui xẻo rồi, các con đừng bỏ đá xuống giếng nữa, tránh để ông nội ở bên kia nghe được, lại oán hận chúng ta"

Tô Kiến Quốc nói: "Oán hận thì cứ oán hận đi, chúng ta cũng không phải chưa từng bị họ oán hận. Vốn là đáng đời, đối với Tô Tảo Tảo, nếu không phải vì nể tình, con còn hận không thể đánh cô ta một trận đấy."

Tô Vãn Vãn nghĩ: Mặc dù tuổi tác của Tô Tảo Tảo còn nhỏ, nhưng linh hồn của cô ta thì lớn. Nếu như đoán không sai, hẳn là Tô Vũ Đình trùng sinh, hôm đó lúc thử dò xét, Vãn Vãn đã đoán được đại khái.

Hôm nay khi họ gặp lại nhau, cô bé cũng nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Tô Vũ Đình.

Cô bé tự thấy mình không đắc tội với cô ta, chỉ có Tô Tảo Tảo không ngừng đắc tội với cô bé, cũng không biết tại sao cô ta lại chán ghét mình?

"Tô Tảo Tảo đúng là đáng ghét, nhưng cô ta còn nhỏ như vậy, có thể hiểu được cái gì? Nếu các con đánh cô bé, thì lại thành các con có vấn đề." Lục Tư Hoa bắt đầu thuyết phục bọn Tô Kiến Quốc.

Ngay cả khi bọn họ có thể nhắm vào đại phòng, Tô Tảo Tảo cũng chỉ bằng tuổi Vãn Vãn, chỉ mới hai tuổi. Một đứa trẻ hai tuổi có thể biết cái gì?

Loading...