Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 279

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:41:53
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở nông thôn này, cách nhìn của mọi người bị hạn chế bởi vùng miền, có nhiều lúc, không thể nào so sánh được với trên thành phố.

Đã từng nhìn thấy phong cảnh trên thành phố, và trải qua cuộc sống ở trên thành phố rồi, bất kể là nói chuyện hay là làm việc, đều cảm nhận được sự khác biệt.

Người khác không nói làm gì, ngay cả đồng chí Tô Cần ba của cô bé. Trước đây khi chưa làm việc ở trong đội vận chuyển, khi anh ấy nói chuyện hay làm việc đều toát lên vẻ chất phác đặc trưng của một người nông thôn, cũng không thông minh lanh lợi. Nhưng hiện tại thì khác rồi, đặc biệt là sau khi anh ấy chính thức đi làm, anh ấy đã hoàn toàn lột xác rồi.

Nếu không phải trước đây bị ràng buộc bởi những tình thân đó, anh ấy sao có thể bị những người bên nhà nội chèn ép như vậy? Không phải là anh không phản kháng, mà là trong lòng anh ấy vẫn còn vấn vương tình cảm với những người bên nhà nội.

Bây giờ sau khi anh ấy đi làm, mối quan hệ với bên nhà nội đó ngày càng xa cách, suy nghĩ của anh thoáng hơn, thì tự nhiên khí chất cũng sẽ khác.

"Mọi người đừng lo lắng gì cả, căn nhà này chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta" Ngập ngừng một lát: “Cho dù không được cấp nhà, chúng ta cũng có thể mua nhà. Tư Hoa à, chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi?"

Chắc cũng đủ để chúng ta mua nhà rồi chứ?

Lục Tư Hoa nói: "Kể từ khi đương gia bắt đầu vào đội vận chuyển làm, em cũng để dành được một số tiền. Tính tới thời điểm này, chúng ta đã tiết kiệm được tổng cộng là 3296 tệ." Số tiền này đã bao gồm tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu khác mà Tô Cần kiếm được, nếu chỉ tính tiền lương không, thì không nhiều như thế.

Đội vận chuyển, là đơn vị có những khoản phụ thu và tiền thưởng thêm nhiều nhất, vả lại tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu này đã được cho phép, đều sẽ không bị điều tra.

Chỉ cần nhận làm riêng, thì có thể kiếm được tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu khác, đây cũng là bí mật được mọi người trong đội vận chuyển công khai.

Sẽ không có ai điều tra, cũng không nguyện ý điều tra.

Có thể vào làm việc ở đội vận chuyển này, đương nhiên đều là những người có gia thế không bình thường, đều là những người có người chống lưng có quen biết. Không có ai ngu gì, việc có lợi như vậy, ngu gì đi trình báo chứ. Nếu trình báo, thì bọn họ cũng chẳng có lợi ích gì, trong khi mọi người đều có thể cùng nhau kiếm tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu này, nếu có người trình báo, thì con đường kiếm tiền này cũng sẽ bị cắt luôn.

Hơn ba ngàn tệ, nếu như muốn mua một căn nhà đẹp ở địa thế tốt, thì cũng sẽ hơi khó, nhưng nếu chỉ cần mua một căn bình thường, thì chắc là vẫn có thể mua được.

"Vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ có nhà ở rồi, cho dù không được đơn vị cấp nhà, thì chúng ta cũng có thể mua một căn rồi"

Một gia đình, trong thời gian hơn ba năm gần bốn năm, có thể dồn được hơn ba ngàn tệ, là một chuyện không phải dễ dàng gì, đó cũng chính là nguyên nhân mà Tô Cần tăng ca, nhận thêm công việc riêng, mới có thể dồn được khoản tiền đó.

DTV

Bây giờ trong nhà có hai việc chính, một là đợi đơn vị cấp nhà đợt này, hai là lặng lẽ bắt đầu đi nghe ngóng tình hình nhà cửa ở thị trấn. Họ không dám công khai nghe ngóng, vì sợ nếu như đơn vị mà biết được, thì họ sẽ không được đơn vị cấp nhà cho nữa.

Trong khi cả nhà chú hai đang vui vẻ bàn bạc về chuyện nhà cửa, thì kết quả khám bệnh của Tô Đại Lực cũng có rồi.

Hai chân của anh ta bị đá sạt lở đè gãy, tạm thời không thể khôi phục được.

Sau này có thể hồi phục được hay không, còn phải xem kỳ tích, cũng phải xem năng lực hồi phục của bản thân anh ta.

Xảy ra chuyện này, người trong thôn Hạ Hà đều thấy tội nghiệp.

Không ngờ là bên nhà bác cả lại xảy ra chuyện lớn như thế này, Tô Đại Lực là đương gia của nhà anh cả họ Tô, anh ta là trụ cột của gia đình, xảy ra chuyện như thế, nhà bác cả sẽ sống thế nào?

Những ngày như thế chỉ sợ sẽ khó sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-279.html.]

Bà nội Tô lúc này đây, hầu như khóc thành tiếng, bà ta ra sức mắng chửi: "Cái đồ tại tinh Tô Văn Vãn đó, sao mày ác độc như vậy? dù sao cũng là bác trai ruột của mày, vậy mà mày lại xuống tay bức hại"

Nếu Tô Văn Vãn biết bà nội Tô chửi cô bé như thế, e là cô bé cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này thì liên quan gì tới cô bé chứ? Đương gia của nhà bác cả bị thương, là do cô gây ra sao? Nhà bác cả và nhà của cô bé cũng đã tách hộ và cắt đứt quan hệ rồi, chẳng lẽ bà nội Tô quên rồi?

Cũng may là cô bé không biết, nếu không sẽ bị chọc tức điên mất.

Nhưng chuyện này, lọt vào tai của Tô Vũ Đình, cô bé cũng không hiểu chuyện gì: Tai tinh?

Tô Văn Vãn là tai tinh? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?

Sau đó nghĩ lại, cũng nghĩ thông rồi, con người của bà nội Tô, cứ thích trù những người bà ta không thích là tai tinh sao chổi đại loại thế, ở kiếp trước của cô bé, không biết bị bà nội Tô này trù bao nhiêu lân.

Bà ta không những trù cô bé, ngay cả đứa cháu gái ruột của mình bà ta cũng trù. Thậm chí cháu trai cũng bị trù, bà chỉ không trù con trai của bà ta thôi.

Cô bé cũng không mất công đi tìm hiểu kĩ những chuyện như thế này, chỉ có điều cô bé chỉ thấy làm lạ: Sao chân của ba bị thương, bị tàn phế rồi?

Hai kiếp trước của cô bé đều không xảy ra chuyện này, cho dù sau này nhà chú hai có bị thương, nhưng cũng chỉ bị thương mà thôi, chứ không có chuyện chân bị tàn phế như thế này.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

Cô bé cảm thấy hơi phiền não, cứ luôn cảm thấy từ sau khi cô trọng sinh sớm, cô ấy bắt đầu mất kiểm soát, mọi chuyện thay đổi và trở nên khó nắm bắt.

Chân của ba không thể bị thương, tuyệt đối không thể bị thương.

Làm sao đây?

Gánh nặng của cả nhà cô bé, đều đặt trên vai của ba cô bé, nếu bây giờ anh ta không đứng dậy được, thì ai có thể nuôi sống bọn họ?

Cô bé liền nghĩ đến ông nội Tô và bà nội Tô, và cũng nghĩ đến anh trai của cô bé là Tô Kiến Hoành...

Đồng thời, cô bé lại nghĩ đến ông lão trung y bị bắt đi lao động cải tạo ở tiệc tất niên đó. Ông ta từ Bắc Kinh tới, y thuật của ông ta cũng được, bị người ta hãm hại nên mới tới đây, cô bé nhất định phải ôm cái đùi lớn này.

Còn có cháu trai của ông ta. Tô Vũ Đình lại bắt đầu suy nghĩ về nó.

Chuyện cấp nhà của Tô Cần diễn ra rất suôn sẻ, không gặp một chút trắc trở nào, ngược lại điều này nằm ngoài dự đoán của cả nhà Tô Cần. Mọi chuyện đều diễn ra quá thuận lợi, họ không thể nào ngờ tới được, làm cho người ta không dám tin chuyện này là sự thật.

Vốn dĩ Tô Cần cũng nghĩ nhất định sẽ gặp một chút trắc trở, ít nhất là sẽ có người tranh giành với anh. Suy cho cùng thì chuyện liên quan đến nhà ở, cũng là chuyện lớn, không phải ai cũng được cấp cho.

Có biết bao nhiêu người đang dòm ngó căn nhà này, trong đội vận chuyển người thì nhiều mà nhà thì ít.

Càng quan trọng hơn là, việc cấp nhà này cũng có một tiêu chuẩn nhất định, đó chính là yêu cầu đã nhập hộ khẩu, đương nhiên là cũng có trường hợp ngoại lệ.

Không chỉ là việc cấp nhà đòi hỏi phải có hộ khẩu, e là ngay cả công việc cũng yêu cầu phải có hộ khẩu.

Đó là chuyện trước khi chuyển thành nhân viên chính thức, hộ khẩu này đã được chuyển đi rồi, lúc đó cũng đã tốn không ít tiền. Không dễ gì mà chuyển hộ khẩu, nếu như dễ chuyển như vậy, vậy thì ai cũng có thể chuyển rồi.

Loading...