Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:54:37
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giáo sư Lý nói, rồi ông ta đi vào phòng của Tiêu Trường Chinh, nhưng bị ông Thạch kéo lại.
Ông Thạch nhìn ông ta và lắc đầu: “Ông đừng đi, bây giờ ông Tiêu chắc chắn không muốn gặp hai chúng ta đâu, ông ấy không muốn chúng ta nhìn thấy bộ dạng bây giờ của ông ấy"
DTV
Giáo sư Lý mới chợt hiểu ra.
Tiêu Trường Chinh ngồi trên một cái giường trong một căn phòng, hai tay ông ấy run lẩy bẩy cầm bức ảnh ở trong hành lý ra, người thanh niên ở trong bức ảnh đang cười rất tươi.
Ông ấy cứ sờ tới sờ lui bức ảnh đó, ông ấy sờ lên cái miệng đang cười trên bức ảnh đó, buồn bã đau lòng, ông ấy không nhịn được mà chảy nước mắt.
Ông ấy ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đó lại. Miệng ông hét lên: “Thắng Lợi... Thắng Lợi..."
Giáo sư Lý và ông Thạch đang đứng ngoài cửa nghe thấy, trong lòng lại thở dài.
Để Tô Vãn Vãn đoán được, đành chiếm lấy ngôi nhà này của ông Dương, sau khi nghe nói sống trong ngôi nhà này, phải trả tiền thuê nhà, trong lòng lại cảm thấy do dự.
Hai vợ chồng chỉ có một ít lương hưu, muốn sống ở thành phố này là việc không dễ dàng gì, đi đâu cũng cần phiếu và tiền.
Cuối cùng họ quyết định trả lại nhà, cùng nhau dọn về sống ở quê, họ vẫn có một căn nhà ở quê, sửa xong là có thể ở.
Cuối cùng cũng hoàn toàn nhận lại được căn nhà, điều này khiến gia đình nhị phòng rất vui mừng, cuối cùng họ cũng có thể chuyển đến trên huyện.
Tô Cần muốn chuyển hộ khẩu của Tô Kiến Quốc ra ngoài, bây giờ con anh ấy đang đi học, anh ấy cũng có quan hệ, có thể chuyển hộ khẩu ra ngoài, như vậy, về sau có muốn tìm việc sẽ không khó khăn, cũng có thể trực tiếp đảm nhận công việc ở đội vận chuyển sau khi anh ấy nghỉ hưu.
"Chuyển đi, rồi chuyển hộ khẩu, Kiến Quốc cũng có thể được phân lương thực." Lục Tư Hoa suy nghĩ rồi nói.
Tô Vãn Vãn nép vào trong lòng Lục Tư Hoa, vừa dùng thìa nhỏ ăn cơm, vừa vểnh tai nghe ngóng.
Cô bé cũng biết bố mình đang làm việc ở trên thành phố, muốn chuyển anh trai cô lên đấy, để sau này anh ấy có thể tiếp nhận công việc. Chỉ hộ khẩu ở trên đấy mới có thể tiếp quản.
Nhưng suy nghĩ của cô thì khác, bây giờ có vẻ như hộ khẩu thành thị được ưa thích hơn, chuyển từ nông thôn sang rất khó, tuy nhiên sau cải cách mở cửa, sự khác biệt giữa thành thị và nông thôn sẽ ít đi nhiều trong tương lai. Đặc biệt ở những vùng quê có ruộng, hộ khẩu nông thôn bắt đầu trở nên được ưa chuộng.
Chớ đừng nói đến việc, bốn năm nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, nếu anh cả muốn chuyển hộ khẩu, bất cứ lúc nào có thể làm điều này.
Không chỉ chuyển lên trên huyện, mà còn có thể chuyển đến nơi mà mình đang theo học đại học bất cứ lúc nào.
“Bố, có phải làm thế là lại tốn tiền không?” Tô Văn Vãn ngẩng đầu hỏi.
Tô Cần nói: "Đó là điều đương nhiên, nhưng chính sách cũng quy định, nếu có người nhà đang đi học, có thể ưu tiên chuyển hộ khẩu trước, miễn là có tiền và có mối quan hệ là được."
Tô Vãn Vãn nói: “Con cảm thấy, anh trai cũng không vội mà?"
Cô bé thực sự rất muốn nói với mọi người, sau này kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, tiền đồ của anh cả không thể chỉ gói gọn đơn giản trong huyện như vậy. Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, có thể đi ra bên ngoài. Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn.
Nhưng cô bé không thể nói ra điều này, việc này quá nhạy cảm. Có cảm giác, ngay cả người nhà cũng không thể nói.
“Con còn nhỏ, không biết chỗ tốt của việc này. Tô Cần còn muốn giải thích cho Vãn Vãn, nhưng đứa nhỏ còn bé, chắc sẽ không hiểu được.
Tô Kiến Quốc không nói gì mà, chỉ im lặng ăn cơm.
Tô Vãn Vãn nhìn cậu bé một cái, biết nếu không giải thích rõ ràng với anh cả, có lẽ anh sẽ có ý nghĩ như thế.
Sau bữa tối, cô bé đi tìm Tô Kiến Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-292.html.]
"Anh cả, anh giận em à? Vì chuyện em không cho bố chuyển hộ khẩu cho anh hả?"
Tô Kiến Quốc nói: "Không có, làm sao anh có thể giận em được.
Giọng nói có hơi buồn buồn.
Tô Vãn Vãn nói: "Anh, em không để anh đổi hộ khẩu đâu, việc này có ích đấy."
Tô Kiến Quốc nhướng mày, có hơi không hiểu.
Thật ra, bảo không muốn chuyển hộ khẩu lên trên kia, đấy là nói dối. Ngày nay nhập hộ khẩu thành phố được ưa chuộng rất nhiều, vừa nhắc tới thành phố, có bao nhiêu người ao ước? Có bao nhiêu người ghen tị?
Chú ba năm đó có cơ hội chuyển đến trên huyện, lúc ấy là vừa mới nhập học cấp ba, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được, vì quá khó khăn, phải tốn tiền.
Khi đó gia đình chưa phân cách, bố còn chuyện chuyển hộ khẩu lên thành phố của chú ba, làm việc quần quật ngày đêm, suýt chút nữa là c.h.ế.t vì kiệt sức.
Sau này vẫn không đủ tiền, cuối cùng việc chuyển hộ khẩu cũng không thành công.
Vì chuyện này, bà nội mới hận bố mình, nói vì bố mà đã làm chậm trễ tương lai tốt đẹp của chú ba.
Nhìn cậu bé như vậy, Vãn Vãn biết mình đã bị hiểu lầm. Tuy rằng không đến mức oán trách cô bé, nhưng trong lòng nhất định sẽ thấy không thoải mái.
Hộ khẩu thành thị hấp dẫn như thế nào đối với một người, Vãn Vãn cũng biết.
"Anh cả, em nghe người ta nói, sau này thi đại học sẽ được khôi phục. Thật đấy, em không lừa anh đâu, thật sự có người nói vậy đó!" Cô bé không dám nói quá lớn tiếng, việc này không thể bị người khác nghe được.
Tô Kiến Quốc ngước mắt lên, có vẻ không tin.
"Giáo sư Lý nói à?"
Người cậu bé nghĩ được, cũng chỉ có mấy vị ở bên kia chuồng bò. Ở thôn Hạ Hà, ai có thể có tầm nhìn xa như vậy? Ngoài trừ mấy vị ở bên kia chuồng bò, thì còn ai khác? Nhưng, cậu bé tự nhiên loại trừ ông Thạch và Tiêu Trường Chinh, chỉ nghĩ đến giáo sư Lý.
Giáo sư Lý là giáo sư ở Đại học tỉnh Giang Nam, bị người ta hại phải đến vùng nông thôn. Người cậu bé cảm thấy quyền lực nhất, người ta còn là giáo sư đại học, còn có điều gì không biết à?
Tô Vãn Vãn không ngờ anh cả lại nghĩ đến giáo sư Lý, cô bé cũng không phủ nhận, cứ để giáo sư Lý chịu oan ức một chút đi.
Chuyện này, thật sự rất khó để người khác tin tưởng, có lẽ chỉ có giáo sư Lý, mới có thể khiến anh cả từ bỏ chuyện chuyển hộ khẩu.
“Anh cả, anh có tin không?” Vãn Vãn không thừa nhận cũng không phủ nhận, trực tiếp hỏi cậu bé.
Lông mày Tô Kiến Quốc thả lỏng: "Anh tin, giáo sư Lý là người ở trên kia xuống, còn là giáo sư đại học, lời nói của ông ấy nhất định chuẩn xác"
Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, anh cả tin là tốt rồi.
"Vãn Vãn, giáo sư Lý có nói khi nào kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục không?" Tô Kiến Quốc nghiêng người, nhỏ giọng hỏi cô bé.
Vãn Vãn nhẹ giọng nói: "Em nghe bên kia nói, chắc là mấy năm nữa"
Nhưng phải để anh trai học tập cho tốt ở trường đã không được lãng phí, đợi đến kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, mới không bị luống cuống tay chân. Nhớ kỹ lúc tuyên bố kỳ thi, cũng chỉ còn hơn một tháng nữa, rất vội vàng. Chỉ có học hết các kiến thức trọng điểm, lúc đi thi mới không lo lắng, ứng phó được.
Tô Kiến Quốc nghe vậy, hai mắt sáng rực lên, mấy người đọc sách ai lại không muốn thi đại học? Sau khi tốt nghiệp đại học, có thể trực tiếp trở thành cán bộ, đây là chuyện rất tốt?
Vốn dĩ cậu bé còn tưởng, sau khi tốt nghiệp cấp ba mà không tìm được việc làm, cậu ấy còn muốn đi bộ đội, tham gia quân ngũ. Nếu kỳ thi tuyển sinh đại học thực sự có thể được khôi phục, cần gì phải đi lính, có thể trực tiếp thi lên đại học.
Vãn Vãn lại nói: "Anh, họ bảo em đừng nói chuyện này ra ngoài, bảo chuyện này rất nhạy cảm. Không được lan truyền bừa bãi. Em chỉ nói cho anh, không nói cho anh hai và anh ba, anh phải giữ bí mật đấy"