Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 312
Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:56:11
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vãn Vãn nghe thấy chính miệng bí thư Lý đồng ý với cô bé rằng sẽ nghiêm túc giải quyết việc này, cuối cùng khóe miệng cô bé cũng cong lên.
Cô bé nói: “Ba nuôi, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hiệu trưởng đó, sao có thể làm chuyện như vậy, để một học sinh giỏi mất đi cơ hội đến thị trấn học, thế này sẽ khiến người dân nghĩ thế nào về chính phủ? Nhất định phải làm nghiêm."
Bí thư Lý cười nói: “Yên tâm đi, chuyện này giao cho ba nuôi, ba chắc chắn sẽ không khiến con thất vọng"
Mạnh Tuyết Trân nói: “Chuyện khác có thể ba nuôi con không đảm bảo sẽ giúp được con, nhưng chuyện liên quan đến giáo dục, chắc chắn không thành vấn đề đâu. Con cứ đợi đi, nhanh thôi Trình Kiêu có thể sẽ đến trường Trung học huyện báo danh đấy"
Ra khỏi nhà họ Lý, Vãn Vãn vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này.
Tầm quan trọng của quyền lực được thể hiện rõ ràng hơn vào lúc này.
Cô bé không khỏi nói với Tô Kiến Quốc: “Anh Cả, quyền lực quá quan trọng, nếu người dân bình thường gặp chuyện như vậy thì chỉ có thể lo lắng suông, còn có thể bị người ta thù ghét. Chúng ta nhất định vào vào trung tâm quyền lợi, anh Cả, nhiệm vụ vinh quang và khó khăn này giao cho anh Tô Kiến Quốc vừa buồn cười lại vừa vui, nhìn cô bé: “Em nhận định là anh Cả của em chắc chắn có thể làm được à? Làm quan là việc khó nhất đấy."
Vãn Vãn muốn vỗ vai cậu ấy, nhưng nhận ra mình quá lùn, chỉ có thể vỗ đùi cậu ấy thôi.
Cô bé đành thôi, bất lực nhìn anh Cả, lại thương cho tấm thân nhỏ bé của mình.
“Anh Cả, Vãn Vãn tin anh, chắc chắn có thể làm được.” Vãn Vãn lập tức nịnh.
Tô Kiến Quốc nói: “Anh thật sự không làm được đâu, khó quá. Vãn Vãn, đổi cái khác đi, đổi cái dễ ấy, anh Cả nhất định có thể làm được.
Nhưng Vãn Vãn lại cười, tất nhiên cô bé biết làm quan rất khó, nhất là ở thời đại này, lại càng khó hơn.
Nhưng cô bé thật sự tin rằng, anh Cả chắc chắn có thể làm được. Anh Cả sớm sẽ tốt nghiệp cấp cả, đến khi đó kỳ thi đại học khôi phục, chẳng phải vẫn có thể đi đến đỉnh cao xã hội sao?
Cô bé vẫn nhớ, sinh viên đại học khóa 77 và 78 đều rất giỏi giang.
Chỉ cần anh Cả tham gia thi đại học, chắc chắn có thể thi đậu. Chỉ cần thi đậu là có thể nghĩ cách để anh Cả vào được trung tâm quyền lợi.
Chỉ cần thi vào công chức, những vấn đề phía sau không quá lớn.
Tô Kiến Quốc chỉ xem như Vãn Vãn đang đùa, chưa bao giờ coi chuyện này là thật.
Vãn Vãn là một đứa trẻ hơn sáu tuổi, cô bé có thể hiểu được gì chứ?
Trẻ con mà, cũng chỉ cảm thấy thú vị, lại vì chuyện của Trình Kiêu kí©h thí©ɧ cô bé, thế nên cô bé mới nghĩ gì nói nấy.
Nhưng cậu ấy không biết rằng Vãn Vãn nghiêm túc, nghiêm túc chưa từng có, nhận định rằng Kiến Quốc chắc chắn có thể đi lêи đỉиɦ cao nhất.
Quả nhiên, đúng như bí thư Lý nói, anh ấy làm việc quả quyết và nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã làm rõ chuyện này, sau đó bắt đầu xử lý.
Nhưng người trong chính quyền huyện đều mắt nhắm mắt mở với chuyện này, để mặc anh ấy làm.
Chỉ cần anh ấy dồn sức lực vào chuyện này, vậy thì sẽ không còn sức để làm việc khác nữa.
Chuyện trường học cho con em cán bộ ở phía Bắc, bí thư Lý cũng ôm vào. Không như họ nghĩ, anh ấy không thể một lúc làm hai việc, chỉ có thể dốc sức vào một trong hai việc này.
Chẳng mấy chốc, ngay cả chuyện trường học ở phía Bắc cũng giải quyết xong. Việc những cán bộ đó nghĩ, không việc nào xảy ra cả.
Suy nghĩ của bí thư Lý rất đơn giản, xử lý trong việc này, anh ấy có thể nghỉ ngơi một thời gian, sau đó đưa vợ con đi du lịch.
Anh ấy đã hứa với Mạnh Tuyết Trân rất lâu rồi, nhưng mãi không nghỉ phép, lần này nhất định phải thực hiện.
Lúc Vãn Vãn biết chuyện này thì đã là rất lâu sau đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-312.html.]
Cô bé biết từ từ Tô Kiến Dân, Trình Kiêu không quay lại học, chuyện suất học đã được giải quyết, nhưng trường Trung học công xã không chịu thả người.
Học sinh giỏi như vậy, sao có thể cho đi được chứ?
Trường Trung học công xã không chịu thả người, vậy thì Trình Kiêu không thể đến học trường Trung học huyện.
Hiệu trưởng mới của trường Trung học huyện cũng sốt ruột, vì chuyện đặc quyền lần này, hiệu trưởng cũ đã bị huyện cách chức rồi.
Sắp nghỉ hưu rồi còn xảy ra chuyện như vậy, đây chẳng khác nào một vết nhơ trong sự nghiệp.
Ông ấy là hiệu trưởng mới mà nơm nớp lo sợ.
Vốn dĩ ông ấy là hiệu phó của trường Trung học huyện, cũng từng muốn nhậm chức hiệu trưởng sớm một chút, nhưng không ngờ lại nhậm chức trong tình huống này.
Huyện giao nhiệm vụ cho ông ấy, đó là đón học sinh bị cướp suất quay về học, không thể để lòng dân nguội lạnh được.
Ông ấy vốn cho rằng chuyện này ăn chắc, không ngờ lại gãy ngay trong tay hiệu trưởng của trường Trung học công xã.
Người ta không chịu thả người, ông ấy muốn ra lệnh cũng chẳng được.
Hai trường vốn hòa bình, dù ông ấy là hiệu trưởng của trường Trung học huyện thì cũng thể làm khó hiệu trưởng của trường Trung học công xã được.
Bây giờ, rốt cuộc phải làm thế nào đã là một vấn đề nan giải rồi.
Vãn Vãn cũng sốt ruột, dù sao thì trường Trung học huyện và trường Trung học công xã có cách dạy học khác nhau, trình độ cũng không giống. Mặc dù trước đây, hành động của trường Trung học huyện hơi không ổn, nhưng không thể phủ nhận rằng phương pháp dạy học của trường Trung học huyện tốt hơn Trung học công xã gấp nhiều lần.
Trình Kiêu học ở trường công xã, chắc chắn không giống học ở trường Trung học huyện, cô bé thật sự hi vọng Trình Kiêu có thể quay lại trường Trung học huyện.
Cô bé muốn đợi đến khi tan học, cuối tuần sẽ đến thôn Hạ Hà.
Mặc kệ trong nhà có ai đi cùng cô bé hay không, cô bé cũng phải đến xem thử.
Sau đó nói chuyện với Trình Kiêu, nhất định phải kéo cậu ấy vào trường Trung học huyện.
Tiếc là người nhà không đồng ý để cô bé một mình đến thôn Hạ Hà, mặc dù hiện tại an ninh khá tốt, nhưng từ khi Hiểu Mộng của nhà họ Trình bị bắt cóc bán đi, nhà họ Tô rất chú ý đến chuyện này, sợ Văn Vãn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Vãn Vãn trước giờ không lo lắng những việc này, cô bé không phải trẻ con thật sự, chỉ là một người lớn giả làm trẻ con, linh hồn là của người trưởng thành. Nhưng những chuyện thế này, cô bé không thể nói với người nhà được.
Cuối cùng chỉ đành đồng ý để các anh trai đi cùng cô bé, cô bé thật sự không dám đi một mình, người nhà thực sự sẽ không yên tâm.
Cô bé luôn tính toán xem cuối tuần nào mà các anh trai đều rảnh, mong thời gian trôi qua nhanh một chút, về thôn Hạ Hà nhanh một chút, sau đó nói chuyện với Trình Kiêu.
Không ngờ, còn chưa đến lúc cô bé có thời gian thì đã gặp Trình Kiêu ở huyện rồi.
Đó là lúc họp chợ, cô bé tưởng rằng Trình Kiêu đang đi học, sẽ không xuất hiện trên chợ, không ngờ cậu ấy lại đến.
Hôm đó vừa khéo là thứ sáu, cô bé tan học từ sớm, được anh Hai đưa đi chợ đen.
Sở dĩ đi chợ đen là vì cô bé muốn mang chút đồ cho Trình Kiêu chứ không đến bằng tay không.
Không phải không muốn đến hợp tác xã mua bán, thực ra là ở đó mua đồ quá rắc rối, cần rất nhiều vé các màu sắc. Bây giờ trong nhà chỉ có một mình ba là có việc làm, vé luôn dùng rất tiết kiệm, có thể không cần dùng thì cố gắng không dùng, thế nên mới muốn đến chợ đen.
Mặc dù đồ ở chợ đen đắt hơn một chút, nhưng được cái không cần vé, đồ đạc cũng đầy đủ.
DTV
Cô bé biết điều kiện nhà họ Trình không tốt, rất nhiều thứ không thể mua được, thế nên muốn đến chợ đen dạo.
Nhưng cô bé và Kiến Bân còn chưa đến chợ đen thì cô bé đã nhìn thấy bóng người bỏ chạy.