“Mày là con trai cả, cái gia đình vốn cần mày trụ cột, chẳng lẽ mày tính để một bệnh như tao nuôi sống cái nhà ? Mày coi, rốt cuộc là ai ích kỷ? Là bọn tao, là mày? Bọn tao nuôi mày lớn thế , mày thể cưới vợ sinh con, lập tức liền một cước đá văng bọn tao ? Còn dám lý bảo bọn tao ích kỷ, đời gì đứa con trai nào nhẫn tâm như mày hả, tao kiện mày!” Tô Đại Lực vung cái quải trượng trong tay đập tới.
Tô Kiến Hoành lạnh: "Kiện , quả thực con sợ ba kiện !” Nói xong đầu mà rời thẳng.
Để nhà con cả và hai ông bà già nhà mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt .
DTV
“Cánh nó cứng a, khinh thường một nhà bệnh tật ốm yếu chúng , coi như từng sinh đứa con .” Tô Đại Lực tức giận đến mức gần như hộc máu.
Lúc bà nội Tô vẫn luôn gì, nếu đổi là đây, bà nhất định sẽ . dù cũng là cháu trai bà thương hai mươi mấy năm, nếu thật sự mắng , quả thực bà chút luyến tiếc. Tuy rằng bà cũng cảm thấy đứa nhỏ đổi thật , mất lương tâm, học thói tâm địa xa của thằng hai, nhưng bảo bà mắng cháu trai trưởng, bà luyến tiếc.
Cuối cùng, bà thở dài một tiếng.
Tô Kiến Hoành đến chỗ bí thư chi bộ Lão Sơn, xin tách khẩu, cầm thư giới thiệu.
Đợi đến khi Vãn Vãn tất cả chuyện từ trong miệng Trình thì cũng qua một tuần, hộ khẩu của Tô Kiến Hoành tách xong. Là Kiến Hoành đơn phương ở riêng, nhà bên nhà cũ đồng ý, ai cũng ép buộc , ngăn cản quyết tâm ở riêng của .
“Anh họ Kiến Hoành lợi hại ghê, thể tách hộ thuận lợi như . Vãn Vãn cảm thán, cô bé tưởng rằng thế nào cũng giằng co hồi lâu với nhà cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-337.html.]
Trình Kiêu : "Chỉ cần hạ quyết tâm, chắc chắn thể tách hộ , đáng tiếc, thể là trắng tay rời khỏi , chia một xu tiền, cũng nhà ở.” Trình Kiêu ngẫm , vẫn cảm khái.
Không nhà, sống ? Không tiền thì sống thế nào? Cũng may bây giờ Tô Kiến Hoành đang học, trong trường học chỗ ở, học phí thì tự cũng chuẩn xong, còn đến mức quá mức eo hẹp. còn cần học thêm một năm rưỡi nữa, học phí tự cố gắng kiếm tiền.
“Anh Kiến Hoành sống thế nào a. Trong lòng Văn Vãn lo lắng, cảm thấy họ quả thực đáng thương.
Trình Kiêu : "Chắc chắc là thể sống , trong thôn lương thực cứu tế, tình huống của Kiến Hoành, đến lúc chia lương thực sẽ phân phối theo nhu cầu, chỉ điều ăn uống tiết kiệm mới . Về phần học phí, đây kiếm như thế nào thì bây giờ vẫn kiếm như thế đó. Vấn đề nhà ở, ông bí thư chi bộ nhất định sẽ sắp xếp giúp, chắc chắn sẽ chia đất ở."
“Đất ở cũng cần xây, bây giờ họ Kiến Hoành nào năng lực xây nhà?"
Trình Kiêu : "Anh lớn như , nếu nghĩ kỹ chuyện tách hộ, hẳn cũng nghĩ kỹ nhiều chuyện, thể kế hoạch gì , em đừng quá lo lắng cho "
Vãn Vãn thiện lương như đấy, cái gì cũng lo lắng cho khác. Vãn Vãn thế cũng là Văn Vãn đáng yêu nhất, cho cảm giác ấm lòng.
Điều cho nhớ tới chuyện đó lâu, cũng chính là tết âm lịch, Tiêu Luân Đạt tới tìm .
Nghĩ tới chuyện đó, liền cảm thấy quả nhiên Tiêu Luân Đạt vẫn còn là một đứa trẻ, tìm để bảo buông Vãn Vãn .