Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:07:51
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ tham gia thi đại học, như mới thể trở nên nổi bật, nhất định sẽ rời khỏi nông thôn, bay núi lớn.

“Chú hai, cám ơn chú, con . Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ chăm chỉ học tập, đợi đến lúc khôi phục kỳ thi đại học, con mới năng lực tham gia.” Tô Kiến Hoành cam đoan với Tô Cần.

Tô Cần vỗ vỗ vai : "Con , lắm, con thể nghĩ như , chú hai cảm thấy vui mừng cho con.

Lúc Tô Kiến Quốc trở về, liền kéo Tô Kiến Hoành đến phòng của bọn họ, hai ở trong phòng thì thà thì thầm, đang bàn bạc cái gì.

Vãn Vãn , đáng tiếc bọn họ đóng cửa , .

Vãn Vãn suy đoán, chắc là liên quan đến chuyện tách hộ của họ Kiến Hoành.

DTV

Chắc chắn bên nhà bác cả sẽ buông tay, sẽ còn quấn lấy họ Kiến Hoành. Không quấn quít thì bây giờ? Nhà bác cả bây giờ què, yếu, vốn trông cậy việc họ Kiến Hoành học xong, xin nghỉ về nhà kiếm tiền, mới thể kiếm nhiều lương thực hơn một chút, như thế thì cả nhà mới đến mức đói bụng.

Lại thêm ông nội Tô và bà nội Tô việc, hai ông bà còn già đến mức nổi, tự nhiên cũng là điểm công, hơn nữa nhà con thứ hai và nhà con thứ ba chia lương thực dưỡng lão, thì một nhà bác cả mới thể ăn đủ uống đủ.

Giờ đây họ Kiến Hoành đơn phương tách hộ, bọn họ thể bỏ qua?

Ngẫm , đúng là cần cho một điều lệ.

Có lẽ cả kế gì cho , chắc là đang dạy cho họ Kiến Hoành, xảy chuyện như thế thì nên xử lý như thế nào.

Lúc Tô Kiến Quốc và Kiến Hoành , nháy mắt với Vãn Vãn, nụ mặt sâu.

Quả nhiên, vẫn để cho Vãn Vãn đoán .

Trong lúc đám Tô Kiến Quốc chờ khôi phục thi đại học, thi đại học còn chờ , chờ tin tức ông cụ Tiêu về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-342.html.]

Đồng thời bệnh của Trình càng ngày càng nặng, ngay cả giường cũng xuống , cũng là cái gì kích thích chị .

Vãn Vãn và ba trai cũng cùng đến thôn Hạ Hà, ông cụ Tiêu đối xử với nhà họ Tô , kể đến hai Tô Kiến Binh là học trò của ông , Vãn Vãn còn gọi ông một tiếng ông nội.

Bây giờ, ông cụ Tiêu trở Bắc Kinh , khi trở về tình hình như thế nào, khác , nhưng Vãn Vãn thể đoán .

Sau khi ông cụ Tiêu trở về, chắc chắn sẽ trở về với chức vụ ban đầu của , điều cần nghĩ cũng .

Ông cụ Tiêu là kỹ thuật kiếm sống thuần túy như ông Thạch và giáo sư Lý, ông là chính khách. Chính khách trở về, hiển nhiên vị trí của ông .

“Vãn Vãn, cháu đến đây?” Tiêu Trường Chinh vẫy tay với Vãn Vãn.

Tiêu Trường Chinh lúc bộ quần áo, mặc quân phục mới, chỉ là tóc bạc phơ. Ở thôn Hạ Hà vài năm, khiến tóc của ông bạc trắng .

Vãn Vãn tới, ngoan ngoãn ngẩng đầu ông cụ Tiêu.

Ông cụ đưa tay vuốt ve mái tóc của cô: “Đợi cháu lớn lên , nhất định nhớ đến Bắc Kinh tìm ông nội, ?"

Vãn Vãn : “Bây giờ cháu đến ."

“Ông nội cháu học, đợi cháu lớn lên, thi đại học, đến Bắc Kinh ? Đến lúc ông nội giới thiệu đứa cháu gái nhỏ của ông cho cháu, giới thiệu Ngọc Nguyệt của ông cho cháu quen."

Vãn Vãn nghiêng đầu suy nghĩ, nhất thời trả lời lời của ông .

“Ngọc Nguyệt nhà ông là một đứa bé ngoan, đến lúc cháu chắc chắn sẽ vui vẻ quen với nó. Đến tìm ông nội, ?” Trong mắt Tiêu Trường Chinh tràn đầy sự mong chờ.

Tiêu Trường Chinh cho dù địa vị cao bao nhiêu, ông cũng là một lão già, một lão già mất đứa con trai. Ông ở đây bảy tám năm , vẫn luôn thích Vãn Vãn, chính là cô bé thể đến tìm ông , còn Trình Kiêu…

Loading...