"Bác sĩ, sức khỏe con gái việc gì chứ?" Bà nội Trương nghĩ cảm thấy sợ hãi.
Bác sĩ : "Không gì lớn, nhiều vấn đề nhỏ, cần tĩnh dưỡng. Ngoài cô quá béo, điều sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến đứa bé, cô sẽ ở bệnh viện để theo dõi"
Nghe việc gì thì tất cả thở phào nhẹ nhõm một . cần nhập viện quan sát, thì chút lo lắng.
Mã Tĩnh Đan thật sự quá béo, cơ thể béo như thì tố chất thể kém. Giờ mang thai, cũng ảnh hưởng lớn nào . Nằm viện theo dõi, bọn họ cũng yên tâm.
Khi Mã Tĩnh Đan đẩy khỏi phòng cấp cứu, cô vẫn đang hôn mê tỉnh .
Phòng bệnh của cô là một căn phòng sạch sẽ bốn , cũng là nhờ ông nội Mã nhờ một mối quan hệ để phòng bệnh nhất. Nếu sẽ xếp phòng sáu hoặc tám .
DTV
Mã Tĩnh Đan mãi vẫn tỉnh, tới trưa cũng tỉnh .
Bác sĩ kiểm tra : "Yên tâm, chuyện gì lớn, cô gần đây mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc nghỉ ngơi cũng là chuyện . "
Nếu bác sĩ , họ lo lắng cũng ích gì ?
Tô Cần ở phòng bệnh lâu liền rời , chỉ để Lục Tư Hoa với Vãn Vãn cùng với hai ông bà họ Mã.
Kiến Binh cùng Kiến Dân theo đến phòng thi, đợi Kiến Quốc Kiến Hoành thi xong, cũng tiện đợi Tô Thành Tài, kể chuyện cho chú .
Lúc Tô Thành Tài theo mấy Tô Cần về thì cũng giữa trưa. Bài thi buổi sáng kết thúc, hai giờ chiều sẽ tiếp tục thi.
Lúc họ đến, Mã Tĩnh Đan vẫn còn tỉnh, còn đang ngủ.
"Tĩnh Đan, cô chứ?"
"Bác sĩ , chỉ là quá mệt thôi." Bà nội Trương trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-399.html.]
Tô Thành mới : "Con cũng cô mang thai, con.." Trong lúc còn nghẹn ngào ít.
Nhìn bộ dạng như của , bà nội Trương vốn đang oán hận cũng tan thành mây khói.
"Chúng cũng ngờ tới ? Tĩnh Đan cùng con kết hôn ba năm, vẫn thấy động tĩnh gì, chúng cũng quen, nghĩ đến, con bé mang thai" Nếu phát hiện , đợi đến lúc thi xong, lấy tính cách cả Tĩnh Đan sợ rằng sẽ tiếp tục tập thể dục với cường độ cao, với loại cường độ vận động , sợ đứa nhỏ còn mất.
Tĩnh Đan việc, thì thôi, một khi hạ quyết tâm, chính là thành .
Đứa nhỏ đến, khéo cũng khéo, nhưng mặc kệ khéo , đây cũng một chuyện vui lớn.
Tô Thành mới : "Con với Đan Đan từng thương lượng với , đứa nhỏ đợi chúng con thi xong đại học tính. Khi đó Đan Đan chắc cũng giảm cân xong, thể lực nhất định sẽ hơn bây giờ, đến lúc đó mang thai, cũng là trách nhiệm với đứa nhỏ. Chúng con thật ngờ tới, đứa nhỏ cứ lặng yên tiếng động đến như "
Ánh mắt thâm tình Mã Tĩnh Đan, ngay cả bên cạnh đều cảm động.
Thật là một đàn ông , thâm tình.
Vãn Vãn yên lặng , lên tiếng.
Lúc mấy Vãn Vãn , Mã Tĩnh Đan còn tỉnh .
Cả nhà đều đang chuyện nhà chú ba.
"Không nghĩ tới thím ba mang thai, kỳ thi của thím bây giờ? Thi hai ngày, hôm nay là ngày cuối , thật đáng tiếc" Tô Kiến Hoành thổn thức .
Cậu cho rằng việc tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học quan trọng, là một cơ hội . Về khó thể cơ hội như , đây là cơ hội để đại học đó.
Đứa nhỏ đến quả thật đúng lúc, cơ hội như , đây chính là cơ hội bước cửa rồng cả đời.
"Có lẽ đối với thím ba mà , kỳ thi với đứa nhỏ, thì đứa nhỏ quan trọng hơn." Suy nghĩ của Tô Kiên Quốc giống với Tô Kiến Hoành.