Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:29:17
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mắng cũng chỉ là mắng, nếu mắng có hữu dụng, như vậy cũng không phát sinh chuyện như này.

Đồng thời, bà nội Tô vô cùng kiêu ngạo khi nhà họ Tô có ba sinh viên, đừng nói thôn Hà Hạ, hay cả toàn bộ huyện.

Lần này thôn Hà Hạ có mấy thanh niên trí thức chưa trở lại thành phố, tổng cộng có sáu người trúng tuyển đại học, nhà họ Tô chiếm ba, quả thật là một chuyện rúng động.

Trách không được ông nội Tô muốn nhà Tô Cần về nhà tổ chức yến tiệc, đây chính là một chuyện vinh quang, hơn nữa chú cháu Tô Thành Tài với Tô Kiến Quốc đều được nhận vào đại học của Bắc Kinh, một trong hai trường được cho là có thể trở thành quan chức.

Một nhà Tô Cần đêm 30 quay về thôn Hà Hạ, đây là nửa năm sau kỳ nghỉ hè của Vãn Vãn, lại lần nữa quay trở lại thôn Hạ Hà.

Ở trong này, cô bé chẳng những được gặp được Trình Kiêu, còn gặp được bà nội Tô.

Đây là lần đầu cô bé gặp lại bà nội Tô sau khi kéo Tô Tảo Tảo đến thôn ủy, lại một lần nữa nhìn thấy bà nội Tô.

Lần này rất kỳ quái, bà nội Tô cũng không làm ầm ĩ nhị phòng, không biết có phải do ông nội Tô quản bà nội Tô hay không, hay là bà ta nghĩ thông suốt rồi?

Nhưng lúc nhìn Vãn Vãn, mặt mày cau có vẫn như cũ, 3T mắt không phải mắt, mũi không mũi – chỉ người trong trạng thái cực kỳ không vui, quá tức giận (mặt mày cau có) Vãn Vãn sờ mũi, cảm thấy tình huống này cũng quen rồi. Bà nội là người cố chấp, sao có thể thông suốt nhanh thế được? Sở dĩ không nói về Tô Vũ Đình khắp nơi, cũng là do Tô Vũ Đình bị bắt, nhưng cũng không có nghĩ là bà ta thật sự nghĩ thông.

Một bà già cứng đầu lại cố chấp như vậy, thật đúng là hiếm thấy, đôi khi cũng thật bất lực.

Cũng may chi hai đã tách khỏi nhà cũ, ngày thường nếu không có chuyện gì cũng không thường xuyên quay về thôn Hà Hạ, cũng bớt nhiều phiền toái.

Ông nội Tô bàn với Tô Cần, có muốn tổ chức tiệc chúc mừng của Tô Kiến Quốc cùng Tô Thành Tài cùng nhau không? Có thể tiết kiệm ít tiền.

Đề nghị này, ông ấy cũng không tránh Tư Hoa, cũng không tránh bọn nhỏ, nghĩ rằng với tính cách của Lục Tư Hoa tuyệt không phản bác.

Nhưng lần này, đề nghị này bị Lục Tư Hoa từ chối, nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp từ chối.

DTV

“Không cần, ba, chúng con không cần phải tổ chức tiệc nhập học cùng chú ba, cha cũng không cần lo lắng về tiền bạc, bọn con tự mình có tiền.

Nói đùa, để Kiến Quốc tổ chức tiệc nhập học cùng chú ba? Đây là ý chó mà gì vậy? Hai trạng nguyên huyện cùng nhau tổ chức tiệc, Kiến Quốc hay chú ba mới là nhân vật chính? Đề nghị như vậy mà cũng có thể nói ra?

Ông nội bảo vệ chú ba như vậy, đặt cháu trai mình sang một bên sao?

“Tôi với thằng hai đang nói chuyện, cô chen miệng vào làm cái gì?” Ông nội Tô nhất thời tức giận, khiển trách.

Lục Tư Hoa cũng nổi giận, cười lạnh: “Tôi là vợ của anh ấy, ông nói có nên quản hay không? Ngược lại, ba đã tách riêng, ngày thường có ăn có ở, còn quản chuyện nhị phòng nhà chúng tôi làm gì. Kiến Quốc là con tôi, tôi muốn làm thế nào chuyện của nó thì làm như thế, ba cách một thế hệ, tránh sang một bên đi"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-404.html.]

Lục Tư Hoa ở cùng chỗ với Mã Tĩnh Đan lâu ngày, cũng học được cái miệng sắc sảo của bà ấy. Hơn nữa chị Bao Cúc Hoa hàng xóm cách vách cũng là một người thẳng thắn, nói chuyện không quanh co. Ở trong thị trấn đã lâu, sớm đã không còn cái khí chất nhà quê nữa, người cũng trở nên không giống.

Nếu đổi lại lúc trước chưa ở riêng, hoặc mới ra ở riêng, bà ấy tuyệt đối không có lá gan dám nói với ông nội Tô như thế, nhưng lúc này bà ấy tuyệt đối không sợ, còn dám nói lại.

Có gì to tát đâu, cùng lắm bọn họ trở về thị trấn, không quay về quê nữa, muốn ăn cơm nhà bọn họ phải suy nghĩ kỹ. Hiếu thuận có thể có cơm ăn sao, giờ bà ấy không để ý đến mấy thanh danh đó nữa.

Thím ba nói không sai chút nào, chính là bởi vì bà ấy quá để ý thanh danh nên mới bị đè ép nhiều năm như vậy, kết quả ai bị tổn thương?

Chồng bà ấy ở trong huyện đi làm, ba đứa con đều ngoan ngoãn, con gái thì là áo khoác nhỏ tri kỷ, người nào mà không ấm lòng, sao phải quan tâm đến người nhà cũ bên kia nghĩ thế nào về bà ấy? Bà ấy vừa mắng đấy, thì sao nào?

Ông nội Tô nói: “Kiến Quốc là cháu trai tôi, tôi sao có thể không quản? Thằng hai là con tôi, sao tôi không quan tâm? Mấy đứa ở riêng thì cánh cứng rồi? Tôi là vì ai? Còn không phải vì muốn tiết kiệm cho mấy đứa chút tiền à? Hai nhà cùng nhau làm, có thể tiết kiệm một bữa"

Lục Tư Hoa hừ lạnh:“Là muốn tiết kiệm tiền của mấy người đi? Đây là muốn tự mình chuẩn bị tiệc cho chú ba, nhưng không có tiền, muốn chi hai chúng tôi coi tiền như rác? Chúng tôi ra tiền, sau đó hai nhà làm chung? Cha có hỏi qua chú ba thím ba chưa? Bọn họ chấp nhận ý của cha sao? Nếu bọn họ đồng ý, thì bảo bọn họ tự mình nói với con, không cần cha ở đây nói này nói nọ. Chúng ta đều đã tách riêng, mỗi người có cuộc sống của mình, còn cần một ông già như ba làm đương gia ra quyết định cho chúng tôi sao? Tôi ở đây nói luôn, tôi, không, đồng, ý!"

Ông nội Tô: “Thằng hai, con sao không quản vợ mình di?"

Tô Cần nói: “Ba, nhà chúng con, chuyện lớn con quản, chuyện nhỏ Tư Hoa quản, trong nhà không có chuyện lớn, chỉ có chuyện nhỏ. Chuyện bên ngoài con quản, chuyện trong nhà Tư Hoa quản, chuyện tổ chức tiệc cho Kiến Quốc là chuyện trong nhà, tự nhiên để Tư Hoa quản.

Vãn Vãn âm thầm giơ ngón tay cái với Tô Cần, hôm nay ba siêu soái!

“Ba, có một số việc không phải là của cha, vợ chồng chúng con là vợ chồng chúng con, ba mẹ chỉ cần quan tâm chuyện ăn uống là được, mặt khác không cần quan tâm.” Tô Cần tuy rằng không giống Lục Tư Hoa nói khó nghe, nhưng lời này cũng không khác gì tát thẳng vào mặt ông nội Tô.

Lúc này ông ấy càng cảm thấy phân ra ở riêng là sai Tâm.

Tô Kiến Quốc nói: “Ông nội, ông già rồi nên hưởng phúc thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, hôm nay chúng cháu tới làm tiệc nhập học, cũng là vì mặt mũi cha mẹ Tô. Ông đừng quan tâm cái này cái kia được không? Chú ba quan trọng, chẳng lẽ Tô Kiến Quốc cháu không quan trọng? Chi hai trong mắt ông với bà chẳng lẽ không đáng một xu? Không đáng một xu, vậy về sau nhà chúng cháu ít về quê, về sau nhà ông bà có chuyện gì, cũng đừng đến tìm chúng cháu, trực tiếp tìm chú ba đi"

Mặt ông nội Tô đã đỏ bừng, nếu không phải ông ấy nhịn sợ đã lấy cái tẩu thuốc ném qua.

Nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tô Kiến Quốc nhìn mình, thật giống như đang xem một trò cười, ông ấy đột nhiên ý thức được hiện tại ông ấy đã không còn làm chủ gia đình, chi hai cũng không phải nhị phòng trước kia, có thể tùy ý mặc ông ấy xoa nån.

Mệ kệ là đứa con hay là con dâu, cả kể cháu trai, cũng không giống như trước. Bọn họ có nhà, con cái cũng lớn, mà ông ấy cũng già rồi.

Ông ấy hít một hơi: “Thằng hai à, vợ thằng hai à, cha không phải có ý này, chủ yếu vẫn là cho các con suy nghĩ. Các con đã không muốn, vậy cha cũng không nhắc lại nữa. Nhà thằng ba bên kia chúng ta cũng đã bàn xong rồi, sáng mai tổ chức tiệc, các con ngày mốt đi."

Điểm này, Tô Cần cùng Lục Tư Hoa không phản đối, ngày nào cũng không sao, ngày mốt cũng tốt, ngày kia cũng được, họ đã chuẩn bị tốt hết rồi, cũng cùng quán thịt bên kia bàn sau, sẽ để thịt cho họ. Còn mấy món khác, cũng đã bàn xong từng thứ một, đến lúc đó sẽ lo đủ, chỉ cần có vé, cái gì không mua được?

Ông nội Tô nhìn một nhà chi hai trò chuyện cười đùa, bàn về bữa tiệc, hơn nữa ông ấy cũng không muốn nói gì nữa nên đành thở dài chắp tay sau lưng rời đi.

Loading...