Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:33:36
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Kiến Dân không thể không giơ ngón tay cái lên với ông cả của mình.

Vốn tưởng rằng nghe tin ra riêng, ông cả sẽ oán trách ba bất hiếu nhưng không nghĩ tới ông cả lại cởi mở như vậy.

Không biết tại sao, nhưng tình cảm của anh ấy đối với ông hai sâu đậm hơn nhiều so với ông nội của chính mình. Dù chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng anh ấy luôn có cảm giác ngưỡng mộ ông hai, không giống như khi đối mặt với ông nội, ông luôn lạnh lùng đến mức không có chút cảm tình nào.

“Ông nội, mấy cái khác chưa nói, ông và bác hai rất giống nhau, đứng cùng nhau, nếu không phải ông nói ở quê không có con cái, cháu còn tưởng rằng bác hai là con của ông đấy. Thiệu Trường Thanh đột nhiên nói.

Anh ấy vừa nói ra lời này, tất cả mọi người nhìn qua, càng đừng nói, Tô Thường Minh cùng Tô Cần thật sự rất giống nhau, khuôn mặt giống nhau, thậm chí có đôi khi một chút động tác nhỏ cũng tương đối giống nhau.

Tô Thường Minh trong lòng d.a.o động, cũng nhìn về phía Tô Cần.

Tô Cần đột nhiên hoảng sợ.

Bà nội Thiệu cũng nhìn Tô Thường Minh cùng Tô Cần, trầm ngâm nói: "Anh này, anh xác định người kia không sinh con trai cho anh sao?"

Tô Thường Minh cau mày: "Không thể!"

Thấy ông lão quả quyết như vậy, trong lòng bà nội Thiệu thầm nghĩ, có lẽ bọn họ thật sự lầm rồi.

Dù sao Tô Cần cũng là con trai của Tô Lão Đạo, có quan hệ huyết thống với Tô Thường Minh, nghe nói rằng hai anh em nhà ấy trông giống nhau, vì vậy Tô Cần trông giống ông ấy là lẽ thường mà.

Nhưng bà vẫn không nhịn được hỏi: "Tô Cần, sinh nhật của cháu là ngày nào?"

Trong lòng Tô Cần đột nhiên hoảng sợ, nhưng vẫn báo ngày sinh của mình: "Cháu sinh vào ngày 20 tháng 12 âm lịch năm 1936"

Bà nội Thiệu nhìn Tô Thường Minh.

Tô Thường Minh nhìn bà lắc đầu: " Ba mươi sáu năm trước anh vẫn chưa kịp đón tết đã bị bắt đi tráng đinh, anh đào đâu ra con trai chứ?" Lúc ấy mười hai tháng không đυ.ng vào bà ấy, bà ấy sao có thể sinh con vào tháng 12 âm lịch?

Đứa trẻ này... không thể là con của mình!

Thực ra ông ấy cũng hy vọng Tô Cần là con trai mình, dù sao Tô Cần giống ông ấy khi còn nhỏ nhất, nhưng không thể phủ nhận chú hai thực sự sinh được búp măng tốt như Tô Cần.

Mí mắt của Bà nội Thiệu rũ xuống, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Tô Cần thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao lại thả lỏng, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng ông ấy không hy vọng rằng mình được nhận nuôi từ nhỏ? ba mẹ đối xử tệ bạc với ông ấy chỉ vì ông ấy không phải con ruột của họ.

Nhưng đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.

Nếu ông ấy bị ghét chỉ vì ông ấy không phải của họ, điều đó có nghĩa là ông ấy không tệ đến thế, có thể tìm được một lý do.

Cảm giác mâu thuẫn trong lòng, thật không dễ chịu chút nào.

Vãn Vãn nhìn ông rồi nhìn ba, trong lòng cô thấy hơi mâu thuẫn.

Cô thực sự hy vọng rằng ba cô là con trai của ông hai. Nhưng từ miệng ông hai, cô biết được rằng điều này là không thể, khi ông hai bị bắt, ông không động phòng với bà nội trước, ba cô ra đời sau khi ông ấy bị bắt đi mười hai tháng.

Điều đó là không thể.

Không thể nói rằng cô không thất vọng.

Tô Thường Minh khoát khoát tay: "Không nói nữa, năm đó chuyện xảy ra đã bị xóa sạch kể từ lúc bác bị bắt. Bác bây giờ tên là Tô Thường Minh, không phải Tô Lão Mao Ông ấy đã c.h.ế.t một lần rồi, vẫn xoắn xuýt đến những gì đã xảy ra năm ấy làm gì.

Bây giờ sự nghiệp thành đạt, con cháu thành bầy, Tô Lão Đạo lại chỉ có thể sống ở thôn trên núi, ba người con trai, hai người đều có triển vọng, còn một người vẫn chưa gần gũi ông ấy, như thể ông ấy đã phá vỡ mối quan hệ.

Nếu so sánh, kiếp này thật đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-427.html.]

Tô Thường Minh thực sự rất yêu thích Vãn Vãn, không chỉ vì gia đình nhà họ Thiệu không có con gái, mà còn vì ông ấy vừa thấy Vãn Vãn đã thích Văn Vãn.

Không chỉ ông ấy thích cô, mà vợ ông ấy cũng thích.

Cuộc thi buổi sáng của Vãn Vãn đã kết thúc, phần thi buổi chiều còn chưa bắt đầu.

Sáng nay vừa vẽ xong tranh cọ cứng, vào buổi chiều mới bắt đầu vẽ cọ mềm.

Mặc dù kiếp trước cô không thực hành hội họa truyền thống Trung Quốc, nhưng cô đã tiến bộ nhanh chóng dưới sự hướng dẫn của giáo sư Lý.

Trong cuộc thi vẽ cọ mềm này, mặc dù cô ấy không có tự tin lớn để giành được vị trí đầu tiên, nhưng cô ấy vẫn có một mức độ tự tin nhất định để lọt vào top năm.

Trong cuộc thi này, cọ mềm và cọ cứng không được đánh giá riêng biệt mà là kết quả toàn diện.

Cuộc thi cọ cứng buổi sáng đã kết thúc, tất cả tác phẩm đều đã được ban giám khảo thu vào hậu trường, về phần tuyển chọn căng thẳng như thế nào, cũng không phải chuyện của cô.

Điều cô cần làm là, cô phải làm tốt bài thi vào buổi chiều, cố gắng không để bị tụt hạng.

“Vãn Vãn, lo lắng sao?” Tô Thường Minh không khỏi hỏi Vãn Vãn.

Ông ấy biết rằng Vãn Vãn còn một phần thi khác vào buổi chiều. Lần này ông ấy tới đây, tính toán thời gian vô cùng chuẩn xác, vừa lúc diễn ra cuộc thi của Vãn Vãn.

DTV

Nghe nói ngày mai Kiến Dân cũng sẽ tham gia cuộc thi, ông ấy cũng có quá nhiều cháu rồi, ông ấy không có nhiều tình cảm với cháu trai ông là Kiến Dân, không mãnh liệt như cảm giác dành cho đứa cháu Vãn Vãn.

Đương nhiên, điều ông ấy quan tâm hơn là chuyện của Vãn Vãn.

Ông ấy hỏi Thiệu Trường Thanh về quy tắc của cuộc thi này, biết rằng kết quả của cuộc thi buổi sáng và buổi chiều sẽ được kết hợp để đánh giá cuối cùng. Điểm số cuối cùng và xếp hạng vẫn chưa biết.

Ông ấy thậm chí còn nhất thời xúc động, muốn mở cửa sau cho Vãn Vãn.

Vãn Vãn dường như biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì, cô nói: "Buổi chiều phải thi, cháu không lo lắng. Ông hai, cháu là học trò của một danh họa nước nhà, nếu như cháu không giỏi bằng những đứa trẻ khác trong phần thi quốc họa, giáo viên của cháu sẽ thất vọng lắm đấy. Hãy tin cháu, cháu nhất định sẽ giành được giải thưởng"

Tựa như là cho Tô Thường Minh một lời khẳng định, đồng thời tựa như cũng đang an ủi chính mình.

Cô có thể làm được!

Nhất định sẽ được!

Buổi trưa ăn cơm ở đường Ngự Phủ ở Thành Nam, ở đó có một nhà hàng mới mở, là nhà hàng tư nhân.

Ngày nay với công cuộc cải cách mở cửa, rất nhiều vốn nước ngoài đã dần hội nhập thị trường, cũng có rất nhiều nhà hàng tư nhân và tất nhiên cũng có rất nhiều người tự kinh doanh.

Nhiều doanh nhân Hồng Kông như Tô Thường Minh sẵn sàng đầu tư vì các chính sách ưu đãi của đất nước và dựa trên nỗi nhớ quê của họ.

Chủ nhà hàng tư nhân này nghe nói là hậu duệ của đầu bếp hoàng gia, trong tay nắm giữ rất nhiều công thức món ăn cung đình.

Nếu là trước đây, họ tuyệt đối không dám ra ngoài mở cửa hàng, bởi vì đây là mục tiêu bị công kích.

Bây giờ chính sách đã dần được tự do hóa, nên có can đảm là điều đương nhiên.

Sở dĩ Tô Thường Minh đến tiệm này, là bởi vì ông ấy đã từng ăn món ăn do tổ tiên của ông chủ làm.

Đó là sau khi ông ấy còn trẻ bị bắt tráng đinh, sau đó bằng mọi cách trốn thoát, lúc đó anh ấy đói đến mức ngất đi trước một quán ăn, chính ông nội của chủ quán đã cho ông ấy vào quán.

Khi đó ông chủ đã bảy mươi tuổi, khi được mời ăn, đó là bữa ăn ngon nhất mà ông ấy từng được ăn trong đời.

Sau đó, ông ấy đến thành phố Hồng Kông, cưới vợ và bắt đầu công việc kinh doanh của gia đình, dẫn đến sự thành công của tập đoàn Thiệu thị hiện tại, không phải ông ấy chưa từng ăn sơn hào hải vị, mà là không còn là hương vị giống như trước đây.

Loading...