Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 441
Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:34:06
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng điệu như vậy, biểu cảm như vậy, hẳn là biểu cảm của một người có anh trai đã mất tích nhiều năm không gặp lại nên có.
Mặc kệ là giả vờ hay là bộc lộ tình cảm chân thật, thôn dân xung quanh đều có chút cảm động.
Tô Thường Minh đột nhiên thấy hơi buồn nôn, da mặt dày đến mức nào mới có thể giả bộ coi như mọi chuyện như chưa từng xảy ra?
Thấy ông Tô chạy nhanh về phía mình với khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi, ông ấy ôm lấy Tô Thường Minh nói: "Anh à, không ngờ anh còn sống, ngày trước nghe tin anh bị bắt đi và đã c.h.ế.t ở trên chiến trường, tim em đau đến không chịu nổi"
Tô Thường Minh nhìn ông ấy cười lạnh một tiếng.
Những thôn dân xung quanh không biết nhiều về hoàn cảnh của hai anh em, nhưng họ lại cảm động trước tiếng khóc thảm thiết của ông Tô và tình cảm sâu sắc của hai anh em.
"Em nghe nói rằng anh không thể quay về nữa. Hồng Quả một mình trơ trụi đèo bồng một đứa nhỏ. Em.." Ông Tô nghẹn ngào nói: "Em cảm thấy thẹn với anh. Lúc đó, em chỉ muốn chăm sóc cho cô nhi quả phụ thôi, nên em mới đem người cưới về. Em thực sự không nên làm vậy, lúc đó em chỉ..."
Dân làng nghe xong cảm thấy quả thật ông ấy đã chăm sóc cô nhi quả phụ vì anh trai của mình, hơn nữa vì muốn chăm sóc cho họ tốt hơn và cho đứa nhỏ một gia đình đầy đủ nên đã cưới chị dâu về. Mặc dù chuyện này có chút rối loạn, nhưng cũng là vì có lòng tốt thôi.
Tô Thường Minh nói: “Chú hai, nhiều năm như vậy rồi, trình độ nói chuyện của cậu vẫn cao như cũ nhỉ, ngủ cùng chị dâu của mình, báo danh cho anh trai mình để đi binh dịch, cậu cảm thấy làm tất cả những chuyện như vậy có cảm giác thành tựu sao? Mang con trai của chính mình về, lưu lại thanh danh tốt, giúp tôi nuôi nấng con trai?"
Lỗ tai dân làng lập tức vểnh lên, dường như chân tướng không như những gì bọn họ tưởng tượng thì phải?
Mang con trai của mình trở về, chẳng lẽ ám chỉ Tô Đại Lực? Tô Đại Lực không phải con trai của Tô Lão Mạo sao? Chẳng lẽ không phải? Có phải là con trai của Tô Lão Đạo không?
Dân làng nhất thời kích động, không phải họ đang nghe tin nhảm đấy chứ?
Đột nhiên, tất cả mọi người nhốn nháo cả lên.
Người trong thôn cũng rất buồn chán, trong thôn ngoại trừ làm ruộng ra, dường như không có hoạt động tiêu khiển nào.
Đột nhiên được nghe tin đồn bát quái, làm sao có thể không khiến họ kích động đây?
Mặt ông Tô đột nhiên đỏ bừng lên.
Ông ấy không ngờ anh trai sẽ nói thẳng mọi việc ra như vậy, không sợ mất mặt sao?
Bây giờ anh cả của ông ấy là ông chủ lớn mà, không phải ông chủ lớn sợ mất mặt nhất sao? Tại sao anh ấy biểu hiện không như lẽ thường chứ?
Đây là chuyện xấu trong nhà, chuyện trong nhà thì người trong nhà giải quyết với nhau là được rồi, sao cứ phải chạy ra ngoài nói loạn lên chứ? Như vậy có mất mặt không chứ.
Anh không sợ mất mặt, nhưng tôi thì sợ mà?
Ông ấy còn phải sinh sống trong cái thôn này, sau này làm sao có thể ra ngoài gặp người?
Ông ấy nuôi nấng con trai anh mình nhiều năm như vậy, sao lại không có một chút tâm ý báo đáp gì thế chứ?
Đương nhiên Tô Thường Minh nhìn thấy biểu cảm của ông Tô, ông ấy nói: "Có lẽ mọi người không biết, mọi người nghĩ rằng Tô Đại Lực là con trai của tôi đúng không?"
Chả lẽ không phải? Vẻ mặt dân làng tràn đầy thắc mắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-441.html.]
Tô Thường Minh nói: "Trước đây tôi cũng không biết, tôi đã bị lừa nhưng ai có thể ngờ rằng họ đã nɠɵạı ŧìиɧ với nhau nhiều năm như vậy, còn để tôi nuôi con trai bọn họ trong 5 năm. Sau đó, khi hành vi bị bại lộ, họ thậm chí còn lên kế hoạch gϊếŧ tôi.
Cuối cùng tôi đã bị bắt đi tham gia binh dịch"
Tô Thường Minh nói từng câu từng chữ ra, thôn dân đều sợ ngây người.
Vãn Vãn cũng choáng váng, cứ tưởng rằng ông nội sẽ giải quyết riêng tư, không ngờ lại công khai chuyện này trước mặt mọi người.
Cô ngưỡng mộ lòng dũng cảm của ông mình, đa phần mọi người sẽ không kể ra một vụ bê bối như vậy. Suy cho cùng thì việc mình bị đội nón xanh là một việc vô cùng nhục nhã đối với một người đàn ông.
Nhưng ông nội đã nói ra, điều đó cũng cho thấy ông ấy là người làm việc gì cũng dứt khoát, không quan tâm đến thể diện nhất thời, chỉ muốn có kết quả.
Nếu ông nội không phân biệt rạch ròi chuyện này ra, làm sao ông ấy có thể trừng phạt ông Tô được? Nếu ông Tô bị trừng phạt, những người khác sẽ nói rằng ông ấy độc ác, người ta giúp ông ấy nuôi dạy con trai của mình mà mình lại đối xử với người ta như vậy. Nếu ông Tô không bị trừng phạt, vậy thì ông nội phải đè nén lại những uỷ khuất của mình.
Hơn nữa, lần này bọn họ tới đây là để ghi chép gia phả, nhà chú hai đều được tính vào chi của ông nội, không liên quan gì đến ông Tô và những người khác.
Nếu không làm rõ ràng mọi thứ thì sao có thể ghi chép gia phả được?
Trong mắt dân làng, có lẽ Tô Đại Lực mới là con trai của ông nội nhỉ? Điều ông ấy muốn là ghi Tô Đại Lực dưới nhánh của ông nội, vậy càng khiến người ta ghê tởm hơn.
Bất kể lý do là gì, nếu ông ấy công khai chuyện này trước mặt mọi người, ngoài một chút mất mặt ra thì cũng không có tổn hại gì.
Ông nội Tô và bà nội Tô nên như những con chuột chạy qua đường, bị mọi người mắng mỏ chửi rủa.
Một người ngay khi anh mình vẫn còn sống mà đã tằng tịu với chị dâu của mình, còn người kia thì nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng chồng. Chuyện như vậy, bất kể ở thời điểm nào cũng sẽ bị vạn người mắng mỏ chỉ trích thôi.
"Anh à, anh đừng đổ oan cho em, khi anh bị người ta bắt đi binh dịch, em cũng rất sốt ruột, khi đó em đi khắp nơi tìm người ta giúp đỡ, ba cũng rất nôn nóng, chị dâu lúc đó chỉ là phụ nữ nên chỉ biết khóc. Lúc đó em nhìn thấy nên rất đau lòng. Sau này mọi người nói anh đã chết, không thể tìm thấy thi thể. Lúc đó em thấy chị dâu với cháu trai đáng thương nên muốn thay anh chăm sóc cho hai người. Nhưng nếu em kết hôn với một người phụ nữ khác, vậy chắc chắn sẽ không thể chăm sóc chu toàn được. Thế là cuối cùng em đã quyết định kết hôn với Hồng Quả, nuôi dưỡng Đại Lực như con ruột của mình Nói xong, ông ấy nặn ra hai hàng nước mắt.
Chỉ có bà nội Tô không nói gì, bà ta đứng ở phía sau mọi người, không nói cái gì cả, chỉ nhìn Tô Thường Minh phát đạt ở trước mặt.
Nhìn quần áo đẹp mặc trên người ông ấy, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh ông ấy, người phụ nữ đó ăn mặc rất đẹp và chỉn chu.
Vốn dĩ, tất cả những thứ này nên thuộc về bà ta.
Bà ta chợt thấy cay đắng.
Tô Thường Minh vỗ vỗ tay: "Tô Lão Đạo, sao chú không đi đóng phim đi? Đi đóng phim nhất định sẽ nổi tiếng, nổi tiếng tốt biết bao nhiêu?"
Dân làng vốn dĩ đang cảm động trước những gì ông nội Tô nói, nhưng giờ họ đã bị đánh thức bởi tiếng vỗ tay của Tô Thường Minh.
"Tô Lão Đạo, chú cho rằng chuyện này đã qua hơn bốn mươi năm, chứng cứ cũng chả còn nữa, chuyện Tô Đại Lực là con trai của chú, chú có thể nói lấp liếʍ để mọi chuyện cho qua sao?" Tô Thường Minh cũng không muốn nói nhảm với ông ta nữa, ông luôn biết rằng chú hai của mình miệng lưỡi lanh lẹ hơn người khác nhiều.
DTV
Ông ấy ra hiệu cho Thiệu Trường Thanh.
Thiệu Trường Thanh đi ra, nhìn ông nội Tô nói: "Tôi nên gọi ông một tiếng ông hai, nhưng mà ông nội tôi không muốn nhận ông, cho nên tôi cũng không muốn nhận ông là ông hai. Vậy tôi gọi ông là Tô Lão Đao, gọi Kỷ nữ sĩ vậy."
“Các vị, chuyện năm đó xảy ra, ai đúng ai sai, có lẽ các vị không biết chân tướng. Các vị cho rằng ông Tô Lão Đạo này tốt bụng nên cưới chị dâu mình, sau đó nuôi nấng con trai của ông nội tôi. Là một người tốt, là người có công lao to lớn. Mặc dù việc kết hôn với chị dâu của mình có chút không đúng, đây là những gì mọi người hiểu đúng không?”