Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-04-29 11:34:08
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ai trong dân làng lên tiếng, nhưng sự im lặng thể hiện ngầm đồng ý, và họ thực sự cũng nghĩ như vậy.

"Vậy nếu tôi nói với các vị rằng hai người họ đã gian díu với nhau từ lâu, trước cả khi ông nội tôi bị bắt đi binh dịch, và sinh ra một người con trai là Tô Đại Lực thì sao?"

Ông nội Tô hai mắt trợn trừng, sắc mặt run rẩy: "Mày nói bậy"

"Ông Tô Lão Đạo, ông đừng quên đó là con của ông hay là con của ông nội tôi? Bây giờ y học tiến bộ, thời cổ đại dùng m.á.u để nhận người thân, nhưng điều đó không chính xác. Ví dụ như nhóm m.á.u O có thể dung hợp được với tất cả các loại máu. DNA của chú hai tôi đã được đối chiếu với ông nội của tôi và người ta kiểm tra ra rằng họ là cha con. Còn bác cả mà ông nói, người ta so sánh số liệu thì họ không có quan hệ cha con”.

Thiệu Trường Thanh lấy số liệu ra nói chuyện, từ trong cặp của mình lấy tất cả số liệu, giấy tờ ra, có cả của tô Cần và Tô Đại Lực, nhưng anh đã sao chép ra rất nhiều bản, đưa một số bản cho Bí thư chi bộ Viễn Sơn và một chút cho dân làng.

Anh quên mất rằng nhiều dân làng không biết chữ.

Bí thư chi bộ Viễn Sơn là người biết chữ, ông nhìn số liệu ở trên tờ giấy, cả khuôn mặt cũng trầm xuống.

Ông nội Tô đột nhiên hoảng sợ.

Ông ấy không biết thứ đó có thật sự tìm ra mối quan hệ giữa cha con hay không, không ai khác biết Tô Đại Lực là con trai ông ấy, nhưng bản thân ông ấy lại biết tất cả.

Đáng sợ nhất là bà nội Tô, không biết trong lòng bà ta đang có có tâm trạng ra sao.

Tô Cần là con của Tô Lão Mạo, bà ta tưởng rằng mình có thể giấu Tô Lão Đạo, thế nhưng Lão Đạo đã sớm biết chuyện. Đại Lực không phải con của Lão Mạo, Lão Mạo cũng đã biết trước điều đó.

Cuối cùng, từ trong ra ngoài bà ta đều mất nhân tính cả rồi.

Rốt cuộc ban đầu bà ta muốn làm cái gì ?

Sau khi bí thư chi bộ Viễn Sơn đọc tất cả các báo cáo tài liệu xong, ông ấy nghe Thiệu Trường Thanh nói: “Bí thư, cái này là chứng minh y học, tôi không biết ở đại lục đây có hay là không, nhưng công nghệ này ở bên Hồng Kông đã rất phát triển. Báo cáo này là chính xác. Tỷ lệ hơn 99%, chính xác hơn nhiều so với xét nghiệm máu"

Bí thư chi bộ Viễn Sơn liếc nhìn ông nội Tô bên kia, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

"Năm đó lúc ông tôi bị bắt đi có thể mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết. Ngay khi tôi đến đây, tôi đã tiến hành điều tra. Thật không may, tôi đã tìm thấy người dẫn đầu đã bắt giữ binh dịch lúc đó. Bí thư, Toàn bộ đây đều là lời thú nhận, ông xem, thậm chí có bằng chứng cho thấy có người không muốn ông nội tôi sống, đi nửa đường đem người gϊếŧ chết." Thiệu Trường Thanh lấy ra một văn kiện khác.

Ông nội Tô hai mắt trừng như sắp nứt ra, trong lòng vô cùng chấn động.

"Có vài việc không phải là không ai biết, người làm trời đang nhìn, không phải là bị giấu kín, chỉ là thời cơ còn chưa tới, Tô Lão Đạo, ông cho rằng có một số việc làm không chê vào đâu được, nhưng ông không biết rằng những thứ này chưa chắc là không có dấu vết để tìm ra"

DTV

"Ngủ với chị dâu, còn cùng bà ta sinh con, nhưng lại muốn ông nội tôi nuôi con hộ mình, khi hành tung bại lộ thì muốn gϊếŧ c.h.ế.t ông nội"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-442.html.]

Thiệu Trường Thanh nhìn chung quanh một vòng, cười lạnh nói: "Còn nữa, bởi vì Cô tôi nói chuyện này với ông nội, chẳng những không muốn tha cho ông nội, ngay cả Cô tôi cũng không muốn buông tha. Bà ấy lúc đó mới bao lớn, mà các người có thể tàn nhẫn bán một đứa bé cho một lão già khốn nạn, tôi chỉ hy vọng còn có thể tìm được bà ấy, hi vọng Cô còn sống, nếu không thì..."

Anh liếc nhìn ông nội Tô và bà nội Tô, rồi lại nhìn Tô Đại Lực: "Hai đứa con trai của các người, đừng nghĩ đến chuyện sống thoải mái."

Bà nội Tô run rẩy từ đám đông bước ra ngoài: "Chuyện này là Tôi và lão Đạo làm sai, nhưng bọn trẻ vô tội. Đừng làm tổn thương Đại Lực, cũng đừng làm hại Thành Tài. Thành Tài có được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Tôi van xin ông đấy lão Mao, xin hãy tha cho hai đứa con của tôi."

Bà nội Tô hối hận, bà ta hối hận về quyết định của mình khi đó.

Đại Lực đã như vậy rồi, bà ta không còn trông cậy vào được gì, nhưng Thành Tài thì lại khác. Thành Tài hiện đang học đại học, mà còn là trường học ở Bắc Kinh có thể làm quan lớn, bà ta đang trông đợi Thành Tài trong tương lai sẽ trở thành quan chức để bà ta có thể trở thành cha mẹ của quan lớn.

Lúc này bà Tô đã không còn vẻ kiêu ngạo như xưa nữa, bà ta bị chấn động bởi tin tức này, ruột gan như đứt đoạn.

Tô Thường Minh nói: "Nếu bà quan tâm đến con như vậy, tại sao bà không quan tâm đến con của tôi? Tô Cần là con của bà, Nha Nha cũng là con của bà, bà đối xử với chúng như thế nào? Bà xem Tô Cần là cái gì? thay con của bà và Tô Lão Đạo làm trâu làm ngựa? Còn Nha Nha là gì của bà? Chỉ vì nó là con gái của tôi, mà bà lại đi tố cáo nó có gian tình với Lão Đao, nên bà liền bán nó cho một lão già khốn nạn? Con của bà và Tô Lão Đạo là một đứa trẻ, còn con tôi thì không phải sao? Chuyện này không cần phải thương lượng gì thêm"

Bà Tô ngã quỵ xuống.

Bà ta suýt chút nữa đã xông đến ôm Tô Thường Minh, lại bị Tô Trường Minh một cước đá ra: "Đừng động vào tôi, bà làm tôi thấy buồn nôn!"

Lúc này, bà nội Thiệu nói: "Kỷ Hồng Quả, chúng ta đều là phụ nữ. Cho dù bà có lý do gì, cho dù bà có bao nhiêu lý do để đối xử với con mình như vậy, thì đều không thể bao biện được gì. Tôi chưa bao giờ thấy qua người mẹ nào tàn nhẫn hơn bà, bà thật sự là đến súc sinh cũng không bằng"

Bà Tô trừng mắt: "Bà gả cho ông chủ lớn, đương nhiên là nói không đau răng mà, nếu tôi không từ bỏ lão Mao, bà bây giờ còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện sao? Tôi là bà cả của ông ấy, bà là vợ nhỏ mà dám ở trước mặt tôi nói loạn sao?"

Bà Thiệu nói: "Bà thật hài hước? giờ còn vợ lớn với vợ bé, bà là vợ của ông ấy sao? Cùng lắm cũng chỉ là vợ cũ, hoặc là vợ cũ nɠɵạı ŧìиɧ với em chồng"

Bà Tô không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc om sòm, ngoại trừ khóc lóc bà ta cũng không có lựa chọn nào khác cả.

Tô Thường Mình nói: "Gọi người kéo bà ta xuống, tôi không muốn nhìn thấy bà ta. Còn nữa, Trường Thanh, hãy đến Cục Công an để báo án và điều tra tất cả những gì đã xảy ra khi đó" Cho dù là chuyện trước khi giải phóng, nó đã trôi qua lâu như vậy, hãy để Cơ quan Công an tra cứu hồ sơ vụ án.

"Anh à, anh thật sự tàn nhẫn như vậy sao? Em là em trai ruột của anh, anh không thể đối xử với em như vậy, ba mẹ lúc trước nói với anh phải đối xử tốt với em, chăm sóc em, nhưng anh đều quên...”

Ông Tô chưa kịp nói hết câu thì đã bị ai đó đá vào ngực.

Tô Thường Minh nói: "Bớt ở trước mặt tôi nhắc đến mẹ" lại nói với bí thư chi bộ Viễn Sơn "Tôi không có yêu cầu nào khác, yêu cầu duy nhất là để Tô Cần và Nha Nha ghi vào dưới chi của tôi, Tô Lão Đạo một chi, tôi không muốn cùng gia phả với ông ta."

Bí thư chi bộ Viễn Sơn nhìn Ông Tô: "Chuyện này chúng ta sẽ nói với lão tộc trưởng, cuối cùng xử lý như thế nào, đều do ông lão quyết định. Ông cùng tôi đi từ đường đi, lão tộc trưởng đang ở bên kia.

ở Khi xe cảnh sát xuất hiện thì mọi người đều biết chuyện này rồi, chỉ sợ không thể giải quyết riêng tư với nhau được.

Tất cả mọi người không biết rằng liệu Cục Công an có thể kết tội vụ việc trước khi giải phóng hay không, những vẫn có thể chắc chắn một điều rằng Ông Tô là một kẻ khốn nạn.

Loading...