Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy Vãn Vãn còn chút nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ gì khác, chỉ cho rằng hai người này đang cãi nhau nên nhìn mặt nhau đã thấy gai mắt thôi. Mà khi anh út không thừa nhận, cô càng khẳng định chuyện này có vấn đề.

Vãn Vãn thật sự cũng không ngờ anh em chí cốt như hai người họ, cũng có lúc giận dỗi nhau.

"Vãn Vãn, Kiến Dân, hai đứa còn đứng đó làm cái gì? Nhanh đi theo cho kịp này." Lục Tư Hoa quay đầu lại, vừa thấy hai anh em cô đang nói chuyện, lập tức gọi lớn.

Vãn Vãn với Kiến Dân lập tức vội vàng dẫn nhau đuổi theo ba mẹ mình.

Họ không nhìn thấy sau lưng có một đám học sinh đi ra, các phụ huynh quây quanh con em mình để hỏi thăm tình hình thi cử của chúng ra sao.

Trong đó có cả người phụ huynh mới vừa rồi hỏi Văn Văn.

"Đề thi đợt này khó quá, con chỉ làm được một nửa, không biết làm tiếp" Người học sinh kêu gào, đề khó như thế sợ thành tích thi cấp ba lần này thấp đến không dám nghĩ.

Người phụ huynh kia nghi ngờ hỏi: "Không phải đề rất dễ à?"

"Ai nói thế, ba đi hỏi học sinh kia xem thử đề khó hay dễ." Người học sinh kia bị người nghi ngờ, chất giọng cũng ai oán hơn.

Người phụ huynh kia nhìn những học sinh xung quanh, đúng như lời con mình nói, các học sinh khác đều kêu gào: "Đề khó quá!"

Gương mặt của người này lập tức đổi sắc.

Vãn Vãn và Kiến Dân cũng đã đuổi kịp ba mẹ và Trình Kiêu rồi.

Trình Kiêu rất muốn đi chung với Vãn Vãn, nhưng vừa rồi anh đã hứa với Tô Cần, cộng vào đó còn có một đôi mắt đang theo dõi mình chăm chú tên Tô Kiến Dẫn ở bên kia, cho nên anh không dám làm mấy chuyện mờ ám được.

Ngay cả anh muốn vươn tay ra nắm lấy tay Vãn Vãn, cũng không được.

Trình Kiêu âm thầm sốt ruột, nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo lại, anh cảm thấy bản thân mình cũng nên tự kiềm chế trước mặt người nhà họ Tô.

Hơn nữa, bây giờ anh cũng không thể nói với Vãn Vãn rằng anh yêu cô, chỉ có thể dùng chút thái độ đối xử tốt với cô hơn thôi. Anh chỉ có thể cho cô thấy bản thân mình xem cô như là em gái.

Lục Tư Hoa thấy động tác của Trình Kiêu, biết trong lòng anh đang nghĩ gì, âm thầm đưa mắt nhìn sang Tô Cần, cả hai nhìn nhau không cần nói cũng tự hiểu ý. Ban đầu, Tô Cần còn có chút ghen tị với việc Trình Kiêu sẽ cướp mất con gái bảo bối của mình, nhưng khi thấy trong ánh mắt của Trình Kiêu chỉ có Văn Vãn, mọi chuyện đều là lo lắng quan tâm cho Văn Vãn, đáy lòng cũng từ từ thoải mái hơn.

Ông ấy cảm thấy Trình Kiêu vẫn nên tiếp tục quan tâm Vãn Vãn như thế, chỉ khi thằng bé cố gắng kiềm chế tình cảm, âm thầm theo Vãn Vãn, thì sau này thằng bé mới biết quý trọng con bé. Chẳng phải, chuyện này cũng là điều bản thân Tô Cần và vợ mong thấy nhất à?

Tâm trạng của Tô Cần thoải mái rồi, nên ông ấy thấy Trình Kiêu cũng thuận mắt hơn.

Có chuyện nào tốt hơn, việc con gái của bản thân có thêm một người quan tâm, cưng chiều nữa đây?

Làm sao mà Tô Cần không thích chứ? Cuối cùng thì, ông ấy với vợ chỉ ước có thật nhiều người thích Văn Vãn hơn, như thế cũng chứng tỏ được Vãn Vãn của nhà ông ấy rất xuất sắc.

Về đến nhà, Lục Tư Hoa đã vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, Tô Cần cũng đi theo giúp đỡ.

Trong phòng khách chỉ còn Vãn Vãn, Trình Kiêu và Tô Kiến Dân.

Trước đây, Tô Kiến Dân sẽ quay về phòng mình, đọc sách hay làm chuyện gì khác. Nhưng hôm nay, anh ấy ở lì trong phòng khách, không chịu đi.

Anh ấy cố ý kéo chuyện là làm như bận rộn lắm, lúc thì lau bàn, lúc thì sơ dịch đồ đạc, lúc thì quét dọn, nhưng đôi mắt của anh ấy vẫn theo dõi Trình Kiêu.

Đương nhiên, Trình Kiêu cũng biết Tô Kiến Dân đang có mục đích gì, anh chỉ cảm thấy Tô Kiến Dân có chút tính trẻ con và phiền phức, chứ chẳng nghĩ gì khác.

Dù sao, Kiến Dân vẫn là anh trai của Vãn Vãn, anh có buồn bực cũng không đổ lên đầu anh ấy được.

Trình Kiêu cũng không quan tâm Tô Kiến Dân vẫn còn ở bên cạnh theo dõi mình, anh vẫn biết giữa lễ phép không vượt qua mức cho phép mà ngồi trò chuyện với Vãn Vãn rất hăng say.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-461.html.]

Có lúc, anh còn cố ý xoa xoa đầu của Vãn Vãn ngay trước mặt Kiến Dân, thỉnh thoảng còn nhéo mũi, rồi bẹp má cô, tỏ ra đầy cưng chiều.

Nhưng hình ảnh này đã chọc giận Kiến Dân rồi.

"Nhấc chân lên!" Tô Kiến Dân cầm cây chổi, quét dưới chân Trình Kiêu.

Trình Kiêu nhấc chân.

"Nhấc chân tiếp." Trình Kiêu vừa thấy cây chổi đã quét qua dưới chân, vừa đặt chân xuống thì chổi của Kiến Dân lại quay lại.

Trình Kiêu vội vàng nhấc chân lên.

"Anh có chịu nhấc chân lên không đấy?" Trình Kiêu chưa để xuống, chối của Kiến Dân lại quay lại.

DTV

Lúc này ngay cả Vãn Vãn cũng phát hiện ra Tô Kiến Dân có gì đó sai sai.

Lúc cô ra khỏi trường thi, đã cảm thấy Tô Kiến Dân đang cố ý gây sự với Trình Kiêu rồi, nhưng câu hỏi của cô đã bị anh ấy phủ nhận, ngược lại anh phủ nhận như thế càng làm Vãn Vãn chắc chắn anh ấy đang gây sự với Trình Kiêu.

"Anh út này, anh sao thế?" Vãn Vãn thầm nghĩ, lẽ nào hai người này đang cãi nhau thật đấy à?

Trước đây, mối quan hệ của cả hai rất tốt, thật sự cãi nhau đấy chứ? Rốt cuộc họ vì cái gì mà cãi nhau? Mà cãi đến mức không đội trời chung này, chắc là dính dán đến một sự việc rất nghiêm trọng nhỉ?

Cô không thể nào nghĩ ra được, Kiến Dân gây sự với Trình Kiêu vì bản thân cô. Nói trắng ra là, Tô Kiến Dân cảm thấy Trình Kiêu có thể cướp mất Vãn Vãn, nên anh ấy cảm thấy rất khó chịu.

Trình Kiêu nói: "Không sao hết, anh với Kiến Dân không có cãi nhau.

Vãn Vãn mở to đôi mắt mơ màng nhìn hai người: "Thật sao?"

Trình Kiêu nhìn Kiến Dân, ánh mắt âm thầm đưa ý "Em còn không thu lại cái lòng dạ hẹp hòi của mình đi à? Cẩn thận bị Vãn Vãn nhìn ra bây giờ!". Kiến Dân bắt gặp ánh mắt này của anh, sau lưng âm thầm đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Kiến Dân vội vàng kéo cây chổi đang cầm trong tay lại, nói: "Không có gì đâu, anh thấy hơi bẩn nên muốn quét chút, nhưng anh quét không hết."

Vãn Vãn nhìn dưới sàn, sàn nhà sạch đến mức có thể soi được mặt người, nghi ngờ hỏi lại: "Thế... Để em quét thay anh cho nhé?"

Kiến Dân vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu.

Anh quét sạch rồi." Anh ấy vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, lỗ tai lại dựng thẳng lên, lắng nghe tiếng động trong phòng khách, âm thầm theo dõi cuộc đối thoại của Vãn Vãn và Trình Kiêu.

Vãn Vãn nói: "Thật sự, hôm nay em thấy anh út rất kì lạ, anh Kiêu này, hai anh đang cãi nhau hả?"

Cô vẫn đinh ninh là anh út đang cãi nhau với Trình Kiêu.

Trình Kiêu nói: "Bọn anh không có cãi nhau, sao anh với Kiến Dân có thể cãi nhau được chứ? Dù em có tin hay không, thì anh với ba anh trai nhà em rất khó cãi nhau lắm đấy, vì anh luôn xem họ như anh em mà."

Anh trai của em, cũng là anh trai của anh. Anh nhẹ nhàng giữ câu nói này trong lòng mình, chỉ âm thầm nghĩ chứ không dám nói ra trước mặt cô.

Vãn Vãn gật đầu, nói: "Thế chẳng lẽ anh út bị ai chọc tức hả? Anh Kiêu, nếu có người bắt nạt anh trai của em, anh có thể giúp anh ấy không?"

Trình Kiêu nắm tay cô, đếm từng ngón một, nói: "Em yên tâm đi, không ai bắt nạt được anh trai của em đâu. Dù thật sự nếu anh biết có người bắt nạt anh trai của em, thì anh cũng sẽ giúp một tay,không cho họ thực hiện được."

Vãn Vãn cảm thấy tay mình lòng bàn tay mình hơi ngưa ngứa, bàn tay của cô bị anh giữ chặt, đếm từng ngón một làm cơn ngứa lan khắp cả bàn tay.

Nhưng cô cũng không nghĩ chuyện khác, trước đây hai người họ cũng thường xuyên chơi đùa như thế, chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Tô Kiến Dân ở trong phòng vệ tinh thấy hình ảnh này lập tức đi ra, tên Trình Kiêu này đúng là thứ không tốt lành gì, còn dám ăn đậu hũ của Vãn Vãn đấy!

Loading...