Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 466
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:15
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông ấy ở huyện Hạ Hà này lâu như vậy, cũng chưa từng tới những nơi khác, có thể quen thì cũng chỉ có ở huyện Hạ Hà này, ông ấy bắt đầu tìm kiếm từ tên này đến tên khác.
"Là con gái của quả phụ nhà họ Lý thôn Hạ Hà, tên là Tô..." Ông cụ Tiêu đang suy nghĩ đến cô con gái đó tên là gì, nhưng đột nhiên ông ấy không thể nhớ ra được.
Trình Kiêu vội vàng lắc đầu: "Sao có thể là cô ta được!"
Không phải?
Ông cụ Tiêu lại bắt đầu đoán tiếp: "Chẳng lẽ là cháu gái của ông Cường ở cuối thôn phía tây?” Ông ấy quên mất cô bé đó tên là gì rồi, Ông Cường là một thợ mộc, trong nhà ông ấy con trai đông con gái ít, và cháu trai nhiều cháu gái ít, cháu gái của nhà đó rất được chiều chuộng, cũng có thể miễn cường lọt vào mắt xanh.
"Sao có thể chứ." Đầu của Trình Kiêu lắc giống như cái trống lắc vậy.
Vẫn không phải sao?
Ông cụ Tiêu lại tiếp tục đoán: "Chẳng lẽ là cháu gái của bí thư chi bộ Viễn Sơn? Ở thôn Hạ Hà, nhà này cũng không tệ, điều kiện của nhà này là tốt nhất.
Tuy là ông ấy vẫn luôn cho rằng, cháu trai của mình xứng đáng có được đối tượng tốt hơn, nhưng nếu như cháu trai đã thích rồi, thì ông ấy cũng không phản đối.
Đợi sau khi quay về Bắc Kinh, có lẽ anh sẽ thay đổi suy nghĩ?
"Không phải" Trình Kiêu tiếp tục lắc đầu.
Vẫn không phải à?
"Vậy là thôn..
Ông ấy tiếp tục đoán thêm vài người nữa, Trình Kiêu vẫn cứ lắc đầu, hết người này đến người khác bị phủ nhận.
Ông cụ Tiêu thật sự đoán không ra rồi.
Ông ấy đều đã đoán hết những người cùng tuổi với cháu trai ở trong thôn Hà Hạ, nhưng vẫn không đoán trúng được.
"Đúng là không dễ gì đoán được, chẳng lẽ không phải người trong thôn Hạ Hà? Nếu như không phải người của thôn Hạ Hà, ông cũng không quen biết, cô gái nhà nào có thể lọt vào mắt xanh của cháu trai ông ấy?" Ông cụ Tiêu cứ nghĩ tới nghĩ lui, thật sự nghĩ không ra.
Ông ấy như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, người mà cháu trai ông ấy thích, lại không phải là cô gái cùng trang lứa.
"Ông nội, là Vãn Vãn" Anh nhìn ông nội thật sự đoán không ra, Trình Kiêu chỉ còn nói thật với ông ấy.
DTV
Gì?
Vãn Vãn?
Vãn Vãn mới mấy tuổi, mười bốn tuổi? Hay là mười lăm tuổi?
Ông cụ Tiêu thật sự không thể ngờ được cháu trai vậy mà lại trâu già thích gặm cỏ non, trực tiếp thích Vãn Vãn luôn.
"Sao lại là Vãn Vãn?"
"Tại sao không thể là em ấy?" Trình Kiêu hỏi lại.
Anh thích Vãn Vãn khiến cho nhiều người kinh ngạc vậy sao?
Ông cụ Tiêu thật sự không ngờ tới, người nào ông ấy cũng có thể nghĩ tới, chỉ duy nhất Vãn Vãn là ông ấy thật sự không nghĩ tới.
Vãn Vãn quá nhỏ, cô nhỏ hơn Trình Kiêu đến bảy tuổi. Bây giờ Trình Trình đã hai mươi mốt tuổi rồi, đã đến tuổi kết hôn theo luật pháp rồi, anh đã có thể lập tức kết hôn. Nhưng Vãn Vãn vẫn còn nhỏ, phải đợi đủ tuổi kết hôn, ít nhất thì phải đợi thêm năm năm nữa, đến lúc đó thì Trình Kiêu bao nhiêu tuổi rồi?
Thêm năm năm nữa, Trình Kiêu đã hai mươi bảy tuổi rồi, rồi đợi thêm bảy năm nữa, thật sự có thể sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-466.html.]
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ấy cảm thấy không thỏa đáng lắm.
Lỡ như giữa chừng Vãn Vãn lại thích người khác thì phải làm sao? Ông ấy không thể giương mắt lên nhìn cháu trai của mình đau lòng buồn bã được?
Hơn nữa Vãn Vãn còn nhỏ như vậy, cô có thể hiểu gì chứ? Sao có thể biết yêu đương là thế nào?
Chắc chắn là cô không hiểu đâu, vậy Trình Trình là yêu đơn phương sao?
Vất vả như vậy.
Tuyệt đối không thể như vậy, cháu trai của ông ấy sao có thể chịu khổ được chứ? Con gái trên đời này nhiều như vậy, tại sao nhất định muốn chọn một cô bé nhỏ như vậy, tương lai sao có thể đảm bảo chứ?
Tuy là ông ấy cũng rất là thích Vãn Vãn, cũng muốn dụ cô bé làm cháu gái của mình, nhưng ông ấy càng thương cháu trai của mình hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông ấy vẫn là cảm thấy không thỏa đáng.
"Cháu không thể thích Vãn Vãn" Ông cụ Tiêu suy nghĩ rất nhiều, rồi từ chối.
"Tại sao cháu không thể thích Vãn Vãn?" Trình Kiêu đột nhiên đứng dậy: "Cháu chưa từng yêu ai, Văn Vãn cũng vậy, hai người tụi cháu nam chưa vợ gái chưa chồng, tại sao không thể yêu nhau được chứ hå?
Ông cụ Tiêu giơ tay ra kéo lấy áo của anh: "Cháu ngồi xuống đi, đứng đứng ở đó, cổ của ông bị đau, ngẩng lên sẽ rất mệt"
Trong lòng Trình Kiêu cảm thấy không thoải mái, nhưng anh vẫn ngồi xuống.
"Ông nội, chuyện này con đã quyết định như vậy rồi, bất kể là ông nội có đồng ý hay không, cháu thích Vãn Vãn là chuyện không thể nào thay đổi được." Anh nói một cách kiên định, anh sẽ không thay đổi quyết định của mình.
Ông cụ Tiêu nói: "Ông không có ý phản đối cháu, cũng không có nói là cháu và Vãn Vãn yêu nhau là sai, nhưng cháu đã từng nghĩ tới tuổi của Vãn Vãn chưa? Cô bé còn nhỏ như vậy, cho dù bây giờ cô bé đồng ý hẹn hò với cháu, nhưng có thể đảm bảo là sau này cô bé lớn lên, sẽ không thích người khác hay không? Bây giờ cô bé đã hiểu thế nào là yêu chưa?"
Trình Kiêu nói: "Bây giờ cháu sẽ không nói với em ấy là cháu thích em ấy, chuyện này cháu sẽ đợi cho em ấy đủ mười tám tuổi rồi cháu mới nói"
Vốn dĩ là anh đã quyết định cả rồi, đợi Vãn Vãn thành niên đã rồi anh mới nói với cô chuyện này, bây giờ anh sẽ không nói gì cả.
Ông cụ Tiêu nói: "Trình Trình à, ông hy vọng là cháu hãy suy nghĩ kĩ lại chuyện này. Không phải là ông nội không đồng ý, mà là chuyện này rất không khách quan cho lắm."
Trình Kiêu mím chặt môi, và không nói gì.
Ông cụ Tiêu nói: "Chuyện này thật sự không khách quan, cháu nói bây giờ cháu sẽ không hẹn hò với cô bé, đợi cô bé đủ mười tám tuổi mới nói. Nhưng cháu có thể đảm bảo, sau khi cháu đi Bắc Kinh rồi, cô bé sẽ không thích bạn học của nó chứ? Suy cho cùng thì tụi cháu cách nhau bảy tuổi, có rất nhiều biến động, có rất nhiều ẩn số, hai người tụi cháu thực sự không thích hợp đâu."
Trình Kiêu nói: "Ông nội, cháu có thể hiểu những gì mà ông nói, những chuyện mà ông nói cũng có khả năng xảy ra. Nhưng nó không thể ngăn cháu thích Vãn Vãn, Vãn Vãn là cô gái đầu tiên cháu thích, những người khác cháu đều không thích. Cháu cũng biết, Vãn Vãn có khả năng sẽ thích người con trai khác, chỉ cần Vãn Vãn chưa kết hôn, cháu vẫn có quyền theo đuổi em ấy. Trừ phi em ấy thật sự yêu một người khác, muốn cùng người đó kết hôn, thì cháu mới rút lui"
Ông cụ Tiêu vẫn muốn khuyên anh, nhưng nhìn thấy anh kiên định như vậy, ông cụ cũng chỉ thở dài, nên cũng không khuyên nữa.
Ông ấy và Trình Kiêu vừa mới nhận lại nhau, thương thằng cháu trai này hơn tất cả mọi thứ.
Ông ấy không muốn nhìn thấy cháu trai của mình bởi vì chuyện gì mà phải đau lòng buồn bã cả. Đặc biệt là những chuyện tình cảm như thế này, một khi đau lòng, là đau tới tận tim phổi.
Ai chưa từng yêu? Ông ấy cũng đã từng yêu, tuy là ông ấy và vợ kết hôn là trước khi đi lính, vợ ông cũng không được học hành nhiều, nhưng tình cảm của hai người rất sâu đậm.
Sau giải phóng, có rất nhiều người đều vứt bỏ vợ của mình ở nông thôn, mà lên thành phố cưới một người khác, nhưng ông ấy lại kiên trì với người vợ của mình, và đón mấy mẹ con bọn họ lên thành phố.
Ông ấy biết sự ngọt ngào của tình yêu, cũng biết nỗi đau mất đi người yêu.
Ông ấy thật sự không mong muốn, cuối cùng bởi vì Vãn Vãn không thích Trình Trình, cuối cùng Trình Trình đau lòng buồn bã.
Mùi vị đó không dễ chịu chút nào.
Vãn Vãn còn quá nhỏ, sao có thể hiểu tình yêu là gì?
Nếu vậy, rõ ràng biết là khả năng này có thể xảy ra, tại sao ông ấy không sớm ngăn cản chứ?