Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Số học sinh của thôn Hạ Hà thi đậu đại học cũng rất nhiều.

"Vãn Vãn về rồi à." Người dân trong thôn chào hỏi.

Vãn Vãn cũng chào hỏi lại, cô vừa đi, vừa giơ tay chào hỏi.

Đến cánh đồng ở trong thôn, đi qua cánh đồng đó, thì nhìn thấy sau núi.

Cánh đồng đó, vốn là thuộc về đại đội, gần đây nghe nói sắp chia đất.

Ở bên tỉnh An đã sớm chia ruộng cho hộ gia đình, mà thôn Hạ Hà vẫn chưa chia.

Gần đây cô còn nghe nói, trong huyện đã thông báo, tất cả ruộng đồng của những công xã đã giải thể, đội sản xuất đã giải thể sẽ chia cho các hộ gia đình.

Tô Cần ba của cô đã nhận được thông báo về chuyện này, mấy ngày tới sẽ trở về thôn để làm chuyện chia ruộng này. Cũng ở đồng ruộng này, cô nhìn thấy hình dáng của Tô Kiến Hoành.

Anh họ của cô, bây giờ đã tốt nghiệp đại học, được điều tới cục nông nghiệp tỉnh làm nhân viên kỹ thuật khoa học.

"Anh Kiến Hoành." Vãn Vãn kêu lên.

Kiến Hoàng đang ở ngoài ruộng dạy người dân trong thôn làm thế nào có thể nâng cao sản lượng trồng trọt, nghe thấy có tiếng kêu, anh ta ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Vãn Vãn đang đi về hướng anh ta.

Đi bên cạnh cô có Trình Kiêu và Tô Kiến Dân.

"Tụi em đi lên núi à?" Tô Kiến Hoành nhìn những thứ mà Trình Kiêu và Tô Kiến Dân mang theo, lập tức hiểu ra.

“Tụi em lên núi chơi.” Cô vừa nói, vừa vẫy chào Kiến Hoành.

Tô Kiến Hoành liếc nhìn họ, rồi anh ta lại cúi đầu xuống, tiếp tục dạy những thôn dân cách trồng trọt.

Nếu nói trong số những người đi học đại học, ai là người được hoan nghênh chào đón nhất, thì không ai khác ngoài Kiến Hoành.

Những người khác, thi đậu đại học, cùng lắm cũng được khen vài câu, khoe khoang một chút, chỉ có Kiến Hoàng là có liên quan mật thiết đến lợi ích của mọi người.

Kiếm Hoành tốt nghiệp đại học nông nghiệp, sau khi trở về xin vào cục nông nghiệp làm, nhưng anh ta thường xuyên trở về quê, dạy cho nông dân cách trồng trọt.

Trước đây bọn họ không tin vào những kỹ thuật đó của Kiến Hoành, nhưng sau khi đạt được lợi ích, thì mới bắt đầu tin.

Ở bên nhà bác cả, cũng chỉ có được một mình Kiến Hoành.

Tô Đại Lực bị què rồi, một chắc Lưu Chiêu Đệ bà ta thì có thể làm được bao nhiêu, cả ba cô Đại Nha Nhị Nha Tam Nha sau khi lấy chồng cũng hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ, Tô Vũ Đình từ sau khi từ trại giáo dục thành niên trở về, Vãn Vãn cũng chưa gặp lại cô ấy.

Nghe nói cô ấy mất tích rồi.

Vãn Vãn lại không tin, Tô Vũ Đình không bao giờ để bản thân chịu thiệt, chắc là cô ấy trốn ở một chỗ nào đó.

Còn về ông nội Tô và bà nội Tô, hai người này, bởi vì bản lĩnh của Tô Thường Minh, nên bây giờ bọn họ còn đang ngồi không ở trong đồn công an rồi.

Những người khác, Vãn Vãn cũng không nghe có tin tức gì về bọn họ cả.

Chẳng hạn như tin tức về chú ba Tô Thành Tài, cô không nghe được tin tức gì của anh ta cả, chỉ nghe nói là anh ta đã ly hôn rồi, và hiện đang sống ở Bắc Kinh.

Rất nhanh đã tới sau núi.

Quanh năm sau núi đều bị những người dân trong thôn chặt cây đốt củi, nên bụi cây không còn nhiều, một vài bụi cây ở ven đường cũng bị chặt sạch.

Đường trên núi không khó đi, đường cũng không trơn trượt.

Phấn khởi nhất là Tia Chớp.

Nó đi theo sau Báo Săn, đánh hơi chỗ này và nhìn chỗ kia. Đã lâu nó không được ra ngoài chơi, Tia Chớp vui mừng đến mức không ngừng vẫy đuôi.

Trình Kiêu và Tô Kiến Dân đi ở phía trước, thỉnh thoảng dùng gậy trong tay đập vào bụi cây gần đó.

Nếu có con vật lớn, mà họ đánh như vậy, nó cũng sẽ bị kinh động mà bỏ chạy.

Lần này họ tới đây săn bắn, không có ý định sẽ bắt những con thú lớn, họ chỉ muốn bắt những con thú nhỏ, để cải thiện bữa ăn một chút mà thôi.

Trước đây, nhà của Trình Kiêu nghèo, nên nếu bắt được súc vật thì việc đầu tiên mà anh nghĩ đến là đem lên thành phố bán, bây giờ anh nhận lại ông nội rồi, không còn túng quẫn nữa, anh cũng không nghĩ đến chuyện mua thức ăn, mà chỉ là muốn cải thiện bữa ăn.

Gần đây Vãn Vãn hơi gầy.

Đương nhiên là Vãn Vãn không tham gia vào cuộc săn b.ắ.n của bọn họ, nhưng cô cũng nhìn khắp nơi. Có những thứ như nấm rừng rau dai, thì cô sẽ hái.

Trình Kiêu và Tô Kiến Dân đã bày trận ra rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-470.html.]

Tia Chớp và báo săn rút lưỡi vào, một âm thanh nhỏ cũng không được phát ra.

Lần này họ tới đây là muốn bắt thỏ.

Đã lâu lắm rồi không được ăn thịt thỏ, thèm c.h.ế.t được.

phía Trình Kiêu đã để Tô Kiến Dân chặn lại hết tất cả các lỗ huyệt của hang thỏ, rồi đốt lửa ở trước động.

DTV

Dùng một cái quạt nhỏ, không ngừng dùng quạt quạt khói, họ cùng nhau quạt khói vào trong hang động.

Ngay khi khói bốc lên, mấy con thỏ bắt đầu chạy nháo nhác ở trong hang. "Mau ngồi xuống đi. Báo săn và Tia Chớp canh ở bên cạnh." Trình Kiêu tăng tốc động tác cầm quạt quạt. Vãn Vãn nhìn tới từ đằng xa, cô không dám tới gần, vì sợ làm hỏng việc lớn của họ. Cô vừa hái nấm, vừa xem.

Đây là lần đầu tiên cô lên núi xem họ đi săn.

Động tác quạt khói của Trình Kiêu vẫn chưa tiến hành được một nửa, con thỏ trong động đã bắt đầu chạy loạn rồi, nó chạy từ trong động ra.

Tia Chớp và Báo Săn đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trình Kiều và Tô Kiến Dân vừa thấy con thỏ chạy ra, là họ liền dùng dụng cụ để bắt lấy con thỏ.

Tia Chớp và Báo Săn cũng không nghỉ ngơi, một miệng một con.

Vãn Vãn nhìn thấy rất vui, cô ngừng công việc đang làm lại, chăm chú xem họ bắt.

Rất thú vị.

Đang nhìn, bỗng nhiên có một hình dáng xông về phía cô.

Hình tròn nhỏ, đập mạnh vào người cô.

????

Vãn Vãn bị đ.â.m vào đầu đến choáng váng, hoa cả mắt.

Vãn Vãn bị đ.â.m vào đâu đầu chóng mặt, tay cô đã nắm được cái thứ đã đ.â.m vào cô đó.

Vừa bắt được, cô nhìn thấy thứ đ.â.m vào cô lại là một con thỏ.

Một con thỏ màu xám, đang nhìn cô với ánh mắt hoảng loạn.

Đôi mắt màu đỏ.

Con ngươi vẫn còn đang xoay, cô bị đυ.ng đến ngốc luôn sao?

Trình Kiêu cũng nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra ở bên đó, vội vàng chạy tới, giơ tay bắt, anh định bắt lấy đôi tai của con thỏ sắp nhảy xuống người của Vãn Vãn.

"Không ngờ là nó lại đ.â.m vào em." Trình Kiêu bắt con thỏ lại: "Đau không?"

Vãn Vãn lắc đầu, vừa nãy lúc con thỏ đ.â.m vào, cô bị choáng váng luôn.

Đau thì không thấy đau, nhưng nó chỉ hơi khó hiểu.

Tại sao đột nhiên con thỏ lại đ.â.m vào cô?

Bên đó có một vài con thỏ bỏ chạy, có mấy con bị Tia Chớp và Báo Săn cắn. Trình Kiêu và Tô Kiến Dân cũng bắt được mấy con, bên này thì Vãn Vãn đ.â.m ngất một con.

Thu hoạch không tệ.

Tô Kiến Dân và Trình Kiêu mỗi người đến đây với một cái giỏ trên lưng, những con thỏ bị ngất rất nhiều, và họ đã nhặt những con thỏ bị ngất vào trong giỏ.

"Thật đúng là, hôm nay thu hoạch hơi bị lớn đó.

chúng ta giữ lại vài con, số còn lại hay là chúng ta bán đi?" Tô Kiến Dân vừa nhặt, vừa nói.

"Không cần bán đâu, đem về hết đi, để Thím ướp muối, rồi cất ăn dần. Vãn Vãn cũng cần bồi bổ cơ thể."

"Vậy cũng được, tụi em cũng chưa cần dùng tiền, anh đã nói giữ lại, thì chúng ta giữ lại" Tô Kiến Dân rất nhanh đã nhặt hết thỏ vào trong giỏ.

Bên đó, có một tiếng động nhỏ, làm cho Vãn Vãn bị giật mình, nhưng cũng không làm dừng công việc đang làm lại.

Nơi đây có khoảng đất rộng lớn, có nhiều hoa dại và nấm dại. Vãn Vãn muốn hái ít rau rừng về nhà, đúng lúc vừa kịp ăn bữa tối.

Nó cũng có thể được ngâm, rau ngâm cực kỳ tuyệt vời.

Vãn Vãn thích ăn nhất là dưa chua do Lục Tư Hoa làm, đặc biệt là ăn chung với cơm.

Loading...