Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 474
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:31
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được rồi, nhà chúng ta còn trông cậy vào số đất này sao? Bất kể nhiều hơn nữa cũng chỉ hơn một mẫu, nhà chúng ta sẽ không c.h.ế.t đói." Tô Cần không thèm để ý.
Gần đây đội vận chuyển cũng đang tiến hành cải cách, nghe nói sẽ tách khỏi lực lượng vũ trang, thành lập công ty vận chuyển.
Không biết đến lúc đó ông ấy sẽ ra sao, có chút đất đai này, cũng không tệ, ít nhất sau này về nhà có thể làm ruộng không đến mức c.h.ế.t đói.
Đối với gia sản của bố mình, ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến.
Đến thôn Hạ Hà lâu như vậy, Vãn Vãn cũng không nhìn thấy Tô Vũ Đình. Cô ta dường như đã nhận được tin tức, nhưng Vãn Vãn biết không có khả năng như vậy, ngược lại điều này khiến cô bé có cảm giác mưa gió sắp ập đến.
Cầm tờ khế đất, gia đình trở lập tức trở về trên huyện.
Cùng về chung còn có Trình Kiêu.
Trình Kiêu sắp đến Bắc Kinh để báo cáo, gần đây anh vẫn sống trong nhà nhà Tô, ở cùng với Tô Kiến Dân.
Thông báo học lại của Kiến Dân đã được gửi xuống, ban đầu anh ấy muốn thi vào trường đại học của giáo sư Lý, nhưng ở đó không có chuyên ngành thiết kế. Giáo sư Lý dạy hội họa truyền thống Trung Quốc, Kiến Dân luôn cảm thấy tài năng của mình trong lĩnh vực này không được cao cho lắm, sợ không thể tham gia vào nghệ thuật.
Giáo sư Lý cũng đề nghị với anh ấy, bảo anh ấy không nên theo chuyên ngành mỹ thuật, bởi vì anh ấy không phù hợp.
Thay vào đó đề xuất anh ấy về chuyên ngành thiết kế, ngành này sẽ có nhu cầu lớn ở Trung Quốc trong tương lai, không khó tìm việc làm.
Trình Kiêu bây giờ đã khác trước kia rất nhiều.
Trước kia anh không dám tùy tiện đi tới nhà họ Tô, bao giờ cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng hiện tại có cơ hội đều sẽ đến nhà họ Tô, tỏ vẻ lấy lòng.
Chỉ cần có thể tạo được ấn tượng tốt trước mặt Tô Cần và Lục Tư Hoa, từ trước đến nay anh sẽ không bao giờ bỏ qua.
Trước đây chỉ xem Vãn Vãn là em gái, nhưng bây giờ lại coi cô là vợ tương lai, hai khái niệm này có bản chất khác nhau.
Vợ là phải yêu chiều, bố vợ mẹ vợ phải lấy lòng.
Về phần anh vợ, tạm thời cũng phải lấy lòng, chỉ cần đừng quá nhắm vào anh là được.
Bây giờ Trình Kiêu sống ở nhà họ Tô, ở cùng phòng với Tô Kiến Dân.
Trước mặt Vãn Vãn, Kiến Dân và Trình Kiêu sẽ tranh giành sự ưu ái, ai bảo Kiến Dân là người cuồng em gái.
Lúc âm thầm, Kiến Dân sẽ ngưỡng mộ Trình Kiêu.
Ai bảo Trình Kiêu bất kể là thành tích ha khía cạnh khác, đều mạnh hơn anh ấy.
Chỉ cần không liên quan đến Vãn Vãn, Kiến Dân và Trình Kiêu đều giống như người tốt.
Nhưng một khi dính đến Vãn Vãn, mất hết tính người.
Tựa như lúc này, hai người đang thảo luận về quãng đường lái xe, có thương có lượng.
Vãn Vãn ở một bên đọc sách, lúc không tham gia, hai người đều siêu ăn ý.
Đến lúc Vãn Vãn cũng tham gia vào chủ đề này, Kiến Dân lập tức xù lông lên, cái này không được cái kia cũng không được.
Cuối cùng Trình Kiêu dứt khoát đưa ra quyết định.
"Cứ làm như vậy đi!"
Không cho Tô Kiến Dân có cơ hội từ chối.
Anh hiểu rất rõ Kiến Dân, đứa nhỏ này là đang khó chịu.
Cố ý gây chuyện.
"Anh Kiêu muốn đến Thượng Hải bằng máy bay sao?" Vãn Vãn nhìn lộ trình họ đã thảo luận.
Trình Kiêu nói: "Máy bay đi đến Bắc Kinh, ở thành phố cũng có, cũng thuận tiện, đi đến Thượng Hải cũng tiện. Khoảng cách từ thành phố Minh đến thành phố tương tự như đi đến Thượng Hải. Cho nên quyết định đi với Kiến Dân bằng xe, đến Thượng Hải trước, sau đó đi máy bay đến Bắc Kinh"
Anh giải thích rất chi tiết.
Vãn Vãn hiểu, Trình Kiêu vẫn muốn đưa Kiến Dân đến đó.
Nói là muốn có bạn đồng hành trên đường đi, nhưng thật ra là lo lắng cho Kiến Dân lần đầu tiên đi xa nhà, cảm thấy không yên lòng cho anh ấy nhỉ?
Nội tâm của Trình Kiêu thực sự rất tinh tế.
DTV
Lộ trình và kế hoạch đã được xác định, Lục Tư Hoa cũng cảm thấy kế hoạch này rất tốt.
Kiến Dân không giống Kiến Quốc và Kiến Binh, người nào đi ra ngoài họ cũng không thấy lo lắng. Thân thể Kiến Mẫn từ nhỏ đã yếu ớt, mặc dù sau này có bồi bổ cơ thể, nhưng tính tình vẫn nhẹ dạ, bọn họ thật sự thấy lo lắng.
Dự định ban đầu, chồng bà sẽ xin nghỉ một ngày, đưa Kiến Dân đến trường học, nhưng giờ có Trình Kiêu đi theo, họ thấy yên tâm.
Trình Kiêu luôn luôn kiên cường, làm việc lại có chừng mực, có anh đi cùng, họ cảm thấy yên tâm nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-474.html.]
Đợi đến khi Tô Cần đi làm về, nghe thấy lộ trình và kế hoạch đi xa này, cũng liên tục gật đầu.
"Chuyện này tốt đấy, có Trình Kiêu đi cùng, chú rất yên tâm."
Ông ấy cũng biết, Trình Kiêu vì Kiến Dân mới đi đường vòng đến Thượng Hải.
Nếu không, cho dù không đi máy bay, cũng có thể trực tiếp đi tàu hỏa từ thành phố Minh đến Bắc Kinh.
Đối với người con rể tương lai này, ông ấy vô cùng hài lòng, đi cùng anh, bọn họ còn chuyện gì phải lo lắng nữa?
Như này, ông ấy cũng không cần xin nghỉ phép.
Gần đây nhiệm vụ của đội vận chuyển rất gấp, lại đang trong giai đoạn cải cách, không cẩn thận một cái, đều có thể bị sa thải.
Bây giờ bị sa thải, cũng không phải là trò đùa nữa.
Ông ấy làm ở trong đội vận chuyển đã được mười lăm năm, đã thành thói quen.
Bây giờ muốn cải cách, muốn trở thành chế độ tư nhân, trở thành công ty vận chuyển, ông ấy không muốn. Nhưng các lãnh đạo đã quyết định, người làm công như bọn ông ấy, chỉ đành bất lực.
Năm nay, ông ấy không thể phạm bất kỳ sai lầm nào.
Cho nên, không thể tùy tiện xin nghỉ phép.
Kế hoạch và lộ trình này, đã được xác định.
Có Tô Cần và Lục Tư Hoa đồng ý, cho dù Tô Kiến Dân có phản đối cũng vô ích.
Tất nhiên, trong lòng anh ấy chưa chắc đã thật sự phản đối.
Ngày 20 tháng 8, Trình Kiêu và Tô Kiến Dân thu dọn hành lý, bắt đầu lên đường.
Vãn Vãn cùng bố mẹ tiễn hai người ra nhà ga.
Huyện Nghi An tổng cộng có hai nhà ga, một cái ở phía Đông, một cái ở phía Nam, nếu đi Thượng Hải, có xe đi thẳng từ huyện Nghi An.
Đi Thượng Hải từ ga phía Nam phải ngồi xe, toàn bộ hành trình mất chưa đầy bốn giờ.
Vé xe được mua xong từ lâu, hai người vừa xác định xong lộ trình tuyến đường, đã lập tức mua xong vé.
Có rất nhiều người tại nhà ga, nhiều người trong số họ là sinh viên đang theo học tại các trường đại học.
Vãn Vãn tiễn Trình Kiêu đi, mặc dù không muốn tạm biệt, nhưng cảm giác cũng không quá mãnh liệt.
Suy nghĩ của cô chính là, nhiều nhất là ba năm, cô sẽ có thể vượt qua kỳ thi để đến Bắc Kinh.
Trên mặt Trình Kiêu không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng anh lại vô cùng không nỡ.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, ba năm tới Vãn Vãn sẽ sống như thế nào? Sẽ có người con trai nào thích cô, tỏ tình với cô không?
Nghĩ đến ông cụ Tiêu đã từng lo lắng, anh không thể phủ nhận, chính anh cũng lo lắng.
Anh rất sợ trong ba năm này, Vãn Vãn sẽ yêu người khác.
Nhưng, anh không thể bày tỏ tình yêu của mình, đó mới là điều đau khổ nhất.
Cuối cùng, anh nói: "Vãn Vãn, em có thể thi đỗ đến Bắc Kinh không?"
"Anh Kiêu, chuyện này không phải chúng ta đã thỏa thuận xong rồi mà, anh đi đến Bắc Kinh trước, ba năm sau em sẽ đến chứ?"
"Vậy thì em không thể yêu sớm, sẽ ảnh hưởng đến việc học."
Vãn Vãn khẽ giật mình, cười nói: "Không có khả năng em sẽ yêu sớm đâu."
Trình Kiêu thở phào nhẹ nhõm: "Chờ đến lúc em thi đậu đến Bắc Kinh, anh sẽ đãi em ăn món vịt quay Bắc Kinh."
"Một con?"
"Em muốn ăn bao nhiêu cũng được"
"Vậy còn Vạn Lý Trường Thành"
"Đi."
"Còn có Ung Hòa cung"
"Đi hết."
"Còn có..."
"Em muốn đi đâu, anh đều đi cùng em"
Vãn Vãn cười rộ lên, rất ngọt ngào.