Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 475
Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:07:33
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe từ huyện Nghi An đến Thượng Hải, sẽ khởi hành ngay lập tức.
Vãn Vãn và bố mẹ đưa hai người đến bên cạnh xe, lúc này, Vãn Vãn cảm thấy có hơi không nỡ bỏ.
Xe chạy chầm chậm, Trình Kiêu thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay với Vãn Vãn: "Ba năm, anh sẽ đợi em!"
Chờ cô, ba năm thôi!
Từ nhà ga trở về, Vãn Vãn vẫn luôn không nói lời nào.
Mãi cho đến khi Lục Tư Hoa gọi cô, cô mới hoàn hôn.
"Vãn Vãn, đang nghĩ gì thế? Có phải thấy nhớ anh trai với Trình Kiêu rồi không?"
Vãn Vãn lại lắc đầu: "Con đang nghĩ đến việc đi học"
"Chuyện đi học thì sao? Có vấn đề gì à?"
Vãn Vãn nói: "Mẹ, con đang nghĩ, xem có nên nhảy lớp để tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hay không."
Lục Tư Hoa giật mình: "Con muốn nhảy lớp?"
Chưa từng nghe qua Vãn Vãn muốn nhảy lớp, tiểu học không có, cấp hai cũng không có, sao lên cấp ba lại muốn nhảy lớp?
Đột nhiên, bà ấy dường như hiểu ra điều gì đó.
“Con... nhảy lớp cũng không sao, có thể theo kịp. Vãn Vãn cắn môi.
Lục Tư Hoa đυ.ng đυ.ng tay Tô Cần: "Anh nói đi, anh cảm thấy thế nào?"
Tô Cần nói: "Con gái tôi nghĩ thế nào, thì cứ làm thế đi, ba ủng hộ."
Vãn Vãn càng thêm quyết tâm hơn: "Ba mẹ, con quyết định nhảy lớp. Ông nội cũng đã nói, con có CƠ hội đi du học. Nhưng con muốn thi đại học trước, vào đại học, rồi mới đi du học"
Lúc cô và Kiến Dân tham gia cuộc thi vẽ tranh, đúng là có suất ra nước ngoài.
Chỉ là Vãn Vãn đã từ chối, cũng thương lượng sẽ bảo lưu suất này lại, thời gian khác sẽ bàn đến sau.
Bố mẹ cũng cảm thấy, con cái mình còn quá nhỏ, nếu ra nước ngoài họ sẽ không yên lòng. Nếu như chỉ là lên thành phố, thì bọn họ thấy không sao, nhưng đây là ra nước ngoài.
Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, trước tiên không ra nước ngoài.
Vãn Vãn lúc đó, cũng không có dự định đi ra nước ngoài, chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Bây giờ cô mười lăm tuổi, có một số việc có thể đưa vào danh sách quan trọng.
Từ trước đến nay Tô Cần chưa bao giờ phản đối con gái mình làm chuyện gì. Lục Tư Hoa không biết nhiều về việc này, nên Vãn Vãn làm như nào họ cũng thấy yên tâm.
Đã quyết định như vậy, cả hai đều không có ý phản đối.
Điều kiện tiên quyết, Vãn Vãn lúc thi đại học phải đạt điểm cao.
Nếu không phải đàng hoàng học hết ba năm.
Vãn Vãn nói: "Bố mẹ, con sẽ cố gắng, bài kiểm tra để nhảy lớp, con sẽ lấy thành tích cụ thể ra, sẽ không làm hai người thất vọng"
Còn nói: "Con là con của nhà họ Tô, không có ai trong nhà họ Tô là đồ đần cả."
Lục Tư Hoa cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Nếu con đã cân nhắc kỹ càng, thì mọi chuyện cứ thực hiện theo ý của con đi. Con đã mười lăm tuổi rồi, ba năm nữa sẽ thành người trưởng thành, quyết định như nào thì con cũng phải chịu trách nhiệm, bố mẹ cũng không biết nhiều về mấy chuyện học hành này, con suy nghĩ kỹ là được."
Thật ra Lục Tư Hoa cũng biết một chút, nhất định có liên quan đến Trình Kiêu.
Mặc dù Vãn Vãn không nói gì, nhưng con gái do một tay bà nuôi lớn, tâm tư thay đổi rồi. Chim chóc lớn lên phải bay đi, bọn họ có thể ngăn cản được ưu?
Không thể.
Hành trình của Trình Kiêu và Tô Kiến Dân diễn ra suôn sẻ, rất nhanh đã đến Thượng Hải.
Thượng Hải rất phồn hoa, trung tâm mua sắm như mây, đâu đâu cũng có người, có cả người đi bộ và khách du lịch.
Càng nhiều hơn là sinh viên.
Trình Kiêu đã từng đến một thành phố lớn như Bắc Kinh, đương nhiên đối với sự phồn hoa của Thượng Hải, không lộ ra vẻ khϊếp sợ quá nhiều.
Tô Kiến Dân thì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-475.html.]
Anh ấy không giống như Trình Kiêu, chưa bao giờ đến một thành phố lớn nào như Thượng Hải, trong lòng không tránh khỏi thấy khẩn trương.
Lúc này, Trình Kiêu vỗ vỗ vai anh ấy: "Đừng lo lắng, sẽ có tình nguyện viên của hội sinh viên đến đón"
Ngay khi vừa rời nhà ga, các tình nguyện viên từ hội sinh viên của các trường khác nhau đã đến dẫn đường.
Hội sinh viên Phục Đại, cầm một biểu ngữ rất dài ghi "Chào mừng tân sinh viên Phục Đại lần thứ xx đến đây", tiêu đề rất bắt mắt, Tô Kiến Dân muốn không thấy cũng khó.
Lần này có tổng cộng 20 sinh viên tình nguyện được trường đại học sắp xếp, đến chờ ở từng nhà ga Tại nhà ga phía Nam, tổng cộng có sáu sinh viên, có cả nam sinh và nữ sinh.
"Bạn học, bạn đến Phục Đại à?" Một bạn học nam đi tới.
Vóc dáng không quá cao, ngoại hình bình thường, đeo một cặp kính.
“Xin chào, tôi đúng là đến Phục Đại. Tô Kiến Dân vội vàng mở miệng nói.
Bạn học nam nói: "Tôi tên Thẩm Như Học, là tình nguyện viên của Phục Đại học, nhà trường bảo chúng tôi đến đây để đón tiếp tân sinh viên, cậu đi theo tôi đi."
Bạn học nam đang định đưa Tô Kiến Dân và Trình Kiêu đến xe buýt đợi bên ngoài nhà ga, đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Thẩm Như Học, để tôi đưa cho"
Một cô gái nhỏ nhắn, dễ thương, trên mặt có vài nốt tàn nhang, ngoại hình trông rất xinh đẹp.
Thẩm Như Học liếc cô ấy một cái, không nói gì.
Tô Kiến Dân nhìn bọn họ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trình Kiêu cau mày.
"Thẩm Như Học, để tôi đưa đi là được rồi, còn có người ở bên kia cần cậu tiếp đón"
Thẩm Như Học cũng không xoắn xuýt điều gì cả, "Được rồi, để tôi..."
DTV
Trình Kiêu đột nhiên nói: "Không cần, cứ để Thẩm Như Học đưa đi đi"
Cô gái nhỏ thanh tú hơi ngẩn ra, không ngờ Trình Kiêu lại có phản ứng như vậy.
Trong lúc nhất thời, cô ấy không có phản ứng gì.
Ở bên đó Thẩm Như Thường đã nhận lấy hành lý của Tô Kiến Dân, đi ra bên ngoài nhà ga.
Phía sau truyền đến giọng nói của cô gái kia: "Này, mọi người.."
Tô Kiến Dân cũng đi theo Thẩm Như Học ra bên ngoài nhà ga.
Anh ấy lặng lẽ nói với Trình Kiêu: "Sao không để cô gái đó đưa đi?"
Trình Kiêu nói, "Cô gái kia, em thấy không thoải mái." Còn nói thêm, "Đến lúc đó anh phải thông minh nhanh trí một chút, cô gái đó ... có mục đích không trong sáng."
"Mục đích không trong sáng? Ý gì vậy?" Đầu óc Tô Kiến Dân thấy mơ hồ.
Thẩm Như Học ở bên kia nghe được bọn họ nói chuyện, cười nói: "Không ngờ bạn học này lại thông minh như vậy. Cô gái kia tên là Trương Xảo Lan, là sinh viên năm hai. Cô ấy không có khuyết điểm gì, chỉ là thích.." Nhìn thoáng qua Tô Kiến Dân và Trình Kiêu, "Chỉ là thích những anh chàng đẹp trai"
Tô Kiến Dân khẽ mở miệng, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Anh ấy chưa từng gặp qua chuyện như này, bất kể là cấp hai hay cấp ba, anh ấy hoặc là đọc sách, hoặc là vẽ tranh, những chuyện khác trong mắt anh ấy thật sự không có hứng thú.
Cũng từng có nữ sinh bắt chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy không biết người khác thích mình, chỉ coi họ như bạn bè, nên cũng không để ý lắm.
Trong ba năm cấp hai và ba năm cấp ba, anh ấy chưa từng có quan hệ với bạn nữ nào.
Điều này không cần thiết.
Lúc này lại đột nhiên nghe học trưởng Thẩm nói, cô gái này muốn bắt chuyện, lại còn thích những anh chàng đẹp trai, vẻ mặt anh ấy tràn ngập dấu chấm hỏi.
Trong đầu người da đen toàn dấu chấm hỏi.
Không quen không biết, cũng có thể như vậy?
Trình Kiêu tương đối bình tĩnh hơn, trên người anh có kiểu khí chất người lạ chớ tới gần, muốn nói chuyện với anh, rất khó!
"Các cậu không cần để ý đến đâu, có lẽ cô ấy thấy hai người đẹp trai, nên muốn làm quen một chút. Nếu các cậu thấy cô ấy phiền phức, thì có thể không cần để ý đến. Cô ấy cũng sẽ không như thế nữa đây, chẳng qua ngày thường cô ấy hơi nhiệt tình quá mức, tất nhiên chỉ đối với những anh chàng đẹp trai thôi. " Thẩm Như Học giải thích.
Tô Kiến Dân "Ồ" một tiếng, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Trình Kiêu ở bên cạnh nói: "Về sau đừng để ý tới cô ấy."