Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 487

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:30
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Học sinh yêu sớm lại bị thầy giáo biết, chẳng may lại viết một câu vào hồ sơ của cô thì sao đây?

Chẳng may lại nói cho cha mẹ cô biết thì sao đây?

Cô khổ quá mà!

Cô thấy trong lớp ai cũng khả nghi, mà ai cũng không có gì khả nghi.

"Vãn Vãn?" Đóa Đóa gọi.

Vãn Vãn hoàn hồn, khẽ mỉm cười với cô ấy.

Vào lúc này, chỉ có Đóa Đóa ở bên cô, cũng chỉ có Đóa Đóa sẽ không làm ra chuyện tổn thương cô, ngược lại, cô ấy sẽ bảo vệ, quan tâm cô.

"Em không sao, dù gì huấn luyện viên Trương cũng sắp về đơn vị rồi, sau này em và thầy ấy sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt nữa, có lẽ sẽ không tiếp xúc nữa đâu."

Sau này sẽ không gặp lại, cũng không phải lúng túng khó xử vì những chuyện này nữa.

Vãn Vãn suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không cần thiết phải buồn phiền nữa nên quyết định quay về trường học.

Đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc, bọn họ bắt đầu đi học chính thức.

Cấp ba không giống cấp hai.

Cấp hai còn có thời gian nghỉ ngơi thư giãn nhưng cấp ba thì hoàn toàn không có.

Một khi học sinh cấp ba mà thư giãn thì tương lai thi đại học kiểu gì?

Hơn nữa, Vãn Vãn đã quyết định nhảy lớp, sau khi học lớp mười một xong cô sẽ tham gia thi đại học luôn.

Cô muốn thi đại học sớm để được sớm lên Bắc Kinh.

Cô đã thỏa thuận với Đóa Đóa, cô ấy cũng quyết định nhảy một lớp, tốt nghiệp sớm để thi đại học cùng cô.

Đóa Đóa vội vàng muốn thi đại học như vậy cũng chẳng biết vì muốn gặp ai.

Vãn Vãn có nằm mơ cũng không ngờ đến người Đóa Đóa muốn gặp chính là anh trai út của cô.

Sau này, lúc cô phát hiện ra, vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến tất cr mọi người phải phá lên cười.

Thật ra chỉ số EQ của Vãn Vãn không hề cao.

Vãn Vãn đang làm bài tập, chợt "Ầm" một tiếng, có người vỗ mạnh xuống bàn cô.

Vãn Vãn cau mày ngẩng đầu nhìn người nọ, thì ra là Ủy viên ban văn nghệ của lớp cô, Triệu Quyên.

"Triệu Quyên, cậu làm cái quái gì vậy?"

"Nghe nói cậu bị huấn luyện viên Trương từ chối, sau đó lại chạy đến gặp thầy ấy, muốn thầy ấy nhận lại thư từ chối?"

Vãn Vãn: ???

Tình huống gì đây? Cô chạy đi tìm huấn luyện viên bảo thầy ấy nhận lại thư từ chối?

A, đúng! Đúng là cô muốn trả thư từ chối cho huấn luyện viên thật, nhưng hoàn toàn không phải điều cậu ta đang nghĩ "Cậu dựa vào đâu mà muốn huấn luyện viên nhận lại thư từ chối? Cậu nghĩ cậu là ai?" Triệu Quyên rất tức giận.

Nhìn gương mặt tinh xảo trắng trẻo, mềm mại của Vãn Vãn, cô ta càng ghen tị.

Vẻ đẹp của Vãn Vãn được cả lớp công nhận, các bạn nam đều nói ngoài cô ra thì chẳng ai xứng đáng nhận được danh hiệu Hoa khôi lớp.

"Tại sao cậu lại tức giận với tôi? Cậu thích huấn luyện viên thì đi mà thổ lộ với thầy ấy, chạy đến đây nổi giận với tôi làm gì? Tôi nợ cậu cái gì à?" Vãn Vãn rất tức giận.

Cô vừa bị ăn một cục tức ở chỗ huấn luyện viên xong, giờ lại có một Triệu Quyên chạy đến làm phiền cô.

DTV

Cô muốn huấn luyện viên nhận lại thư từ chối có gì sai sao?

Cô không thích huấn luyện viên, là tại bản thân thầy ấy nhầm lẫn cô với một ai khác, chẳng lẽ cô đi giải thích cũng là sai sao?

Mặc dù huấn luyện viên không tin cô, lại còn khuyên cô nên chú ý đến việc học chứ.

Cô cũng rất khổ não được chưa?

"Tôi cấm cậu thích huấn luyện viên." Triệu Quyên dán sát vào người cô, khẽ đe dọa.

Đóa Đóa bên cạnh nghe được vừa tò mò vừa kinh ngạc.

Vãn Vãn liếc nhìn Triệu Quyên với ánh mắt kỳ quái: "Cậu thích thầy ấy là chuyện của cậu, đến chỗ tôi xì hơi làm gì? Đừng nói tôi không thích huấn luyện viên, cho dù tôi có thích thật thì cậu có quyền gì mà sai khiến tôi không được thích thầy ấy? Huấn luyện viên là chồng cậu à?"

Triệu Quyên nghiến răng nghiến lợi, định giơ tay lên tát cô nhưng thấy Vãn Vãn mở to mắt nhìn cô ta nên mãi không hạ tay xuống được.

"Tình duyên của mình không suôn sẻ thì đừng bắt được ai là cắn càn, người khác sẽ không để cậu tùy tiện cắn người ta đâu." Vãn Vãn đáp trả không chút khách khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-487.html.]

Triệu Quyên tức điên người, cô ta cắn môi nhẫn nhịn cơn tức rồi quay đầu rời đi.

Đóa Đóa nói: "Vãn Vãn, sao em lại đắc tội với cậu ta vậy?"

Vãn Vãn đáp: "Em có biết đâu, chẳng hiểu sao tự nhiên lại chạy đến nổi cơn tam bành với em nữa?"

"Có lẽ cậu ta thích huấn luyện viên, sau đó nhìn thấy em chạy đến gặp thầy ấy, hoặc là chính huấn luyện viên nói cho cậu ta nghe. Chẳng phải em bảo huấn luyện viên nói thầy ấy có thể suy nghĩ lại sao?"

Vãn Vãn mở to mắt: "Sao có thể?"

"Chắc cậu ta cho rằng huấn luyện viên thích em nên mới khó chịu trong lòng" Đóa Đóa nói tiếp.

Vẻ mặt Vãn Vãn hoang mang như lạc vào sương mù, thế cũng được hả?

Huhu, c.h.ế.t mất! Huấn luyện viên quá hạ người mà, tự nhiên lại chiêu mộ cho cô một kẻ địch?

Chỉ sợ sau này Triệu Quyên sẽ nhìn chằm chằm cô đây, có khi còn gây ra vài chuyện rắc rối cho cô ấy chứ.

"Sau này em nhớ chú ý đến Triệu Quyên một chút, có khi cậu ta.." Đóa Đóa cũng nghĩ đến khả năng này.

Vãn Vãn nói: "Em sợ cậu ta chỉnh em chắc?"

Nước tới đất chặn, binh tới tướng ngăn, cô không sợ Triệu Quyên đâu.

Sớm muộn gì cô cũng nhảy lớp, không nhảy được lớp mười một thì vượt năm lớp mười, nhanh chóng rời xa những thị phi này.

Dạo này Trình Kiêu cũng rất đau đầu.

Chẳng biết Tiêu Ngọc Nguyệt xảy ra chuyện gì mà dạo này toàn vô duyên vô cớ đến tìm anh.

Còn nói những câu chẳng đâu vào đâu, gì mà: "Cô ta hối hận rồi và xin quay lại nhà họ Tiêu"

Còn nói gì mà: "Tôi nhớ ông nội, tôi không muốn ở lại nhà họ Mạc"

Chẳng hiểu ra sao!

Chắc là Mạc Ngọc Nguyệt sợ về nhà họ Mạc rồi sẽ không còn ai hầu hạ nên không quen đúng không?

Lúc trước ở nhà họ Tiêu, cô ta chưa từng phải động tay vào việc giặt quần áo, cũng không cần nấu cơm, mẹ Phùng sẽ lo mọi việc.

Bây giờ nhà họ Mạc chỉ là một gia đình phổ thông, lấy đâu ra nhiều tiền để mời giúp việc cho cô ta, thế nên cô ta không quen?

Trình Kiêu cảm thấy tất cả là thói quen hết.

Bây giờ anh ở lại trong trường đại học ít khi về nhà họ Tiêu.

Mạc Ngọc Nguyệt muốn chặn anh thì chỉ có đến trường học, anh đã phải khổ sở trốn tránh cô ta.

Chẳng biết cái cô Mạc Ngọc Nguyệt này đang âm mưu gì nữa?

Sao dạo này cứ cố chấp quấn lấy anh thế?

Cô ta muốn về nhà họ Tiêu chẳng phải nên tìm ông nội sao?

Tìm anh làm gì?

Làm anh lần nào gặp cũng phải bảo vệ sĩ ngăn cản cô ta.

Ông nội vẫn luôn muốn anh về nhà họ Tiêu sống, đừng trọ ở trường nữa, nhưng Trình Kiêu cảm thấy sống trong trường là một trải nghiệm hiếm có trong đời nên vẫn ở lại.

Lần gần nhất anh về nhà không bị Mạc Ngọc Nguyệt chặn đường nhưng lại bị mẹ Trình kéo sang một bên, hỏi rốt cuộc giữa anh và Mạc Ngọc Nguyệt có chuyện gì?

"Không phải con bảo mẹ là con thích em gái Vãn Vãn à? Sao lại xảy ra chuyện gì với cô bé nhà họ Mạc vậy?"

"Xảy ra chuyện gì là sao ạ? Con chẳng hiểu mẹ đang nói gì cả?"

"Chính là cái cô Mạc Ngọc Nguyệt đó, hai hôm trước cô ta đến nhà họ Tiêu tìm ông nội con, nói là muốn kết hôn với con"

Trình Kiêu: ???

Chuyện quái gì vậy? Mạc Ngọc Nguyệt muốn kết hôn với anh?

Quan hệ của hai người họ có đánh tám cái gậy tre cũng chẳng tới, sao có thể kết hôn được?

Cô ta bị ván cửa đập vào đầu à?

"Cô ta đang làm cái gì vậy? Kết hôn với con sao?" Cô ta có bị lủng não không?

Mẹ Trình lại hỏi: "Con thật sự không thay đổi à?"

"Con chỉ thích Vãn Vãn thôi, trước giờ vẫn như thế, đời này con chỉ muốn kết hôn với Vãn Vãn, đợi khi nào Vãn Vãn thành niên con sẽ thổ lộ với em ấy. Con chán ghét Mạc Ngọc Nguyệt con không kịp sao có thể thích cô ta được?"

Loading...