Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 491
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Cần cũng ngồi đó gật đầu liên tục, cảm thấy khuê nữ nhà mình phân tích thật sự rất đúng.
“Chúng ta đã tiết kiệm được không ít tiền, không phải muốn mua nhà sao? Con cảm thấy chúng ta có thể đi tìm hiểu giá thị trường, bây giờ nhà cũng chưa đắt đỏ, chúng ta có thể mua một khu căn hộ, cũng có thể mua cửa hàng, sẵn tiện có thể khỏi phải thuê nhà"
DTV
Tô Cần và Lục Tư Hoa hai mắt nhìn nhau, Vãn Vãn nói quá đúng.
Không hổ danh là con gái bọn họ, quả nhiên cực kỳ thông minh.
“Cứ như vậy đi, chúng ta đi xem nhà luôn nào!” Tô Cần đưa ra quyết định ngay tại chỗ.
Mặc cho sau này có thể bị sa thải hay không, bọn họ đã có biện pháp để kiếm sống mai sau, dù có bị cho thôi việc thì bọn họ cũng không sợ nữa.
Người một nhà đã cùng thống nhất ý kiến, trước tiên đi xem nhà trước, mua trước một căn nhà.
Nếu không thì, ngộ nhỡ bị nghỉ việc thật thì nơi ở cũng không còn.
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người cùng nhau xuất phát.
Đúng lúc cuối tuần, đội vận chuyển cũng được nghỉ ngơi, Tô Cần cũng không cần làm việc, vừa hay có thể đi coi nhà.
“Chú, mọi người đây là...
Không ngờ chỉ đi xem nhà mà còn có thể đυ.ng phải Thiệu Trường Thanh.
“Là Trường Thanh à, cháu làm gì ở đây thế?” Tô Cần không ngờ rằng, bọn họ chỉ đi xem nhà mà lại có thể gặp trúng cháu trai mình.
Gần đây Trường Thanh rất ít lui tới nhà họ Tô, ông ấy cũng biết gần đây Trường Thanh rất bận.
Hết lo chuyện ở trường, còn phải lo chuyện làm ăn bên này.
Chuyện trường học cũng đã gần xong, một khu tiểu học, một khu trung học, còn có cả một khu đại học, tất cả đều đã chu toàn.
Tiểu học và trung học đều xây ở huyện Nghi An, nhưng khu đại học lại được dự định xây ở thành phố Minh.
Đại học không giống tiểu học hay trung học, có thể nằm tại một thị trấn nho nhỏ, nhưng nếu dựng một trường đại học trong thị trấn, sau này khi tuyển sinh chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Chung quy bố cục của thị trấn quá nhỏ, đại học lại là cánh cửa rộng mở cho thí sinh trên toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới, nếu dựng trong thị trấn, sẽ có ai muốn tới báo danh chứ?
Tuy nằm ở thành phố Minh cũng không khác gì mấy so với thị trấn, đều là cố hương, nhưng kết cấu của thành phố lại lớn hơn một chút.
Vốn dĩ anh ấy định dựng khu đại học trên tỉnh thành, nhưng đáng tiếc ông nội không đồng ý, bởi vì tỉnh thành cách quá xa, phạm vi quá rộng, ông muốn xây ở gần quê mình chút. Cuối cùng quyết định dựng ngay tại thành phố Minh.
Chính là bởi vì quá bận rộn nên Thiệu Trường Thanh mới không đàng hoàng mà tới thăm nhà họ Tô.
Suy cho cùng thì đối với một người đàn ông mà nói, sự nghiệp càng quan trọng hơn.
Chỉ cần anh ấy xong việc này thì định đến nhà họ Tô ngay, không nghĩ tới, vậy mà anh ấy có thể gặp cả gia đình chú ở chỗ này.
“Bọn chú muốn tới đây chọn nhà. Không phải đội vận chuyển định cải cách à? Chú cũng không biết tương lai có thể bị cho nghỉ việc không, cho nên định giải quyết chuyện căn nhà trước, nếu không lỡ như bị sa thải thật thì một nơi trú thân cũng chẳng có, vậy thì quá bất tiện. Tô Cần cũng không muốn giấu diếm Thiệu Trường Thanh.
Trường Thanh là cháu trai ông ấy, lừa anh ấy để làm gì.
Về chuyện phải mua căn nhà bao lớn, đúng lúc có thể hỏi Trường Thanh mấy câu. Ánh mắt Trường Thanh trong phương diện này khẳng định tốt hơn so với bọn họ, vừa hay có thể tham khảo.
“Chú đây là muốn mua nhà sao?” Thiệu Trường Thanh nói:“Vừa hay thị trường bất động sản ngay đây là do một người bạn của cháu mở, cháu sẽ giúp mọi người hỏi vài câu xem có thể hạ giá xuống không"
Hai mắt Tô Cần sáng lên, đây dĩ nhiên là tốt.
Vốn ông ấy và vợ mình quyết định mua một căn nhà cũ, nhà cũ thì không cần sửa sang lại, nhưng cũng sẽ không quá cũ, lại còn rẻ, khá tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-491.html.]
Nhưng Vãn Vãn nói, nếu muốn mua nhà thì nên mua mua loại bất động sản mới xây, nhà còn mới, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nếu muốn mua cửa hàng thì thật ra có thể xem xét mấy căn nhà cũ, vừa vặn ở ngay trong khu phố sầm uất thì càng tốt.
Nhưng tài chính của bọn họ có hơi eo hẹp, đã mua nhà thì có khả năng sẽ không mua thêm cửa hàng được.
Nhưng bây giờ lại tình cờ gặp Trường Thanh có quen với ông chủ bất động sản kia, thật đúng lúc, có thể được chút của hời, bỏ ra ít tiền hơn cũng có thể mua được một căn nhà tốt, ông ấy vui mừng còn không kip.
Rất nhanh, Thiệu Trường Thanh đã liên hệ với ông chủ bất động sản đó.
Anh ấy đã gọi thẳng vào số của ông chủ, kêu ông chủ người ta đến đây.
Ban đầu ông chủ cũng không ở văn phòng bất động sản, nhưng Thiệu Trường Thanh cứ vậy mà gọi một tiếng, người ta đã chạy tới ngay.
Ông chủ này họ Hứa, cũng là người Hồng Kông, đến huyện Nghi An sớm hơn một năm so với Thiệu Trường Thanh. Ông ấy đã phát hiện ra các cơ hội kinh doanh ở Đại Lục, cũng đánh hơi thấy các cơ hội kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản.
Nhà họ Hứa ở Hồng Kông cũng là một đại lý bất động sản, hiện giờ đã dọn tới Đại Lục thì sao có thể vứt bỏ một cơ hội tốt như thế?
Đại Lục bên đây người nhiều nhà ít, một khi khai phá nhà cửa, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới mua.
Ông ấy cảm thấy, đây là cơ hội để phát tài một lần nữa, cho nên đã không thèm do dự mà mua đất ngay, xây một căn nhà trên đó.
Chỉ có điều, thật đúng là có không ít người tới đây mua nhà, tuy có vài phần lệch lạc so với mong đợi của ông ấy nhưng ông ấy tin rằng, căn nhà sau này không sợ không bán được.
“Ôi chao, là ông chủ Thiệu, ngọn gió nào mang cậu tới đây vậy?” Ông chủ Hứa cười nói.
Nhìn thấy có khách đến mua nhà, sao có thể không vui.
Đối với ông chủ Hứa mà nói, càng nhiều ông chủ lớn như Thiệu Trường Thanh càng tốt.
“Là chú tôi muốn mua nhà, chú hạ thấp giá một chút, có gì tính vào sổ của tôi là được.
Thật ra Thiệu Trường Thanh muốn mua nhà cho nhà họ Tô nhưng lại sợ Tô Cần không muốn nhận.
Người chú này của anh ấy, tính khá là thành thật, tuyệt đối không muốn chiếm chút lợi của người khác. Cũng bởi vì điểm này nên anh ấy mới càng cao hứng.
Anh ấy lôi kéo ông chủ Hứa đứng bên cạnh: “Căn nhà này của chú cứ việc bán rẻ xíu, đừng sợ lỗ vốn, đến lúc đó chú lỗ bao nhiêu tôi sẽ bù vào, chỉ cần nói với chú tôi rằng nhà này giá rẻ, rồi đẩy mạnh tiêu thụ là được."
Ông chủ Hứa còn gì không rõ?
Ông ấy cũng từng nghe nói hình như nhà họ Thiệu có nhận lại người thân ở huyện Nghi An, hẳn là người chú mà Thiệu Trường Thanh nói đến đúng chứ?
Đương nhiên ông ấy sẽ không từ chối, chuyện tốt như vậy sao có thể cước từ được chứ?
Cũng đâu phải khiến ông ấy lỗ vốn thật, chẳng qua làm trò một chút, nói với chú anh ấy rằng đang bán giảm giá là được. Còn tiền, nhà họ Thiệu sẽ trả.
Có thể cùng nhà họ Thiệu móc nối quan hệ, đây là một cơ hội rất tốt, sao ông ấy có thể bằng lòng buông tay?
Còn một nhà Tô Cần tất nhiên không hề hay biết Thiệu Trường Thanh đã thương lượng giá bán xong xuôi với ông chủ Hứa.
Vừa nghe ông chủ Hứa nói, gần đây giá nhà đang có chương trình khuyến mãi, bọn họ lập tức lấy lại tinh thần.
Còn gì có thể khiến bọn họ thích thú hơn là một căn nhà giá rẻ?
Công việc của đội vận chuyển có thể gác lại bất cứ lúc nào, chuyện ưu tiên hàng đầu bây giờ là chuyện bọn họ mua nhà, nhưng không thể qua loa.
Thậm chí Vãn Vãn đã nghĩ, nếu có thể có một căn nhà đã trang hoàng rồi thì càng tốt, bọn họ không cần sửa sang lại nữa.
Trang hoàng rất phiền phức, cũng rất tốn kém.