Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 493

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:43
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy sao được, sao có thể để con ở phòng khách?

Đợi đến khi ấy để ba vào ở là được.” Tô Cần không nỡ để con gái mình phải bị đuổi vào phòng khách ngủ.

Sau này khi mấy đứa con trai dẫn con dâu về, đương nhiên ông phải ở phòng khách, con gái và vợ mình cùng ở một phòng.

Vãn Vãn lại nói: “Chúng ta đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, nói không chừng sau này chúng ta lại đổi nhà thì sao?"

Chuyện tương lai, đâu ai biết trước.

Xã hội phát triển nhanh như thế, cô biết, sau khi cải cách được thi hành, kinh tế đất nước phát triển nhanh như diều gặp gió, chỉ cần khoảng thời gian hơn ba mươi năm thoáng qua đã đuổi kịp các nước phát triển.

Tô Cần chỉ xem con gái nói chơi mà thôi, cũng không nghiêm túc. Trong lòng ông ấy đã quyết định, sau này nếu mấy đứa con trai ông cùng đồng thời dẫn con dâu về, vậy thì ông ấy sẽ ra ở phòng khách.

Nhưng lại quên mất một việc, vậy nếu sau này con gái cũng đồng thời dẫn con rể về thì sao?

Căn nhà này cực kỳ rẻ, rẻ đến mức khiến ông ấy hoài nghi nó có phải là đồ giả không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông chủ người ta không thể nào không muốn kiếm tiền đúng không? Mua để lỗ vốn là không có khả năng.

Thế nhưng lại không có suy nghĩ khác, ví dụ như có phải cháu trai Thiệu Trường Thanh bỏ tiền ra rồi không.

Vì nhà đã được có đủ nội thất nên bọn họ có thể dọn đồ vào ở bất cứ lúc nào.

Nhưng Vãn Vãn vẫn kêu ba mẹ đừng vội dọn vào. Một căn nhà đã được trang hoàng đầy đủ, dù thế nào cũng sẽ còn khí tức phân tán bên trong, điều này có liên quan đến các vấn đề về sức khỏe.

Cũng may bây giờ đội vận chuyển vẫn chưa ra thông báo chính thức về vấn đề ai được ở lại, ai sẽ bị sa thải.

DTV

Nhà họ Tô cũng đã không còn quan tâm đến chuyện có bị cho nghỉ việc hay không.

Cả nhà họ đã bàn bạc ổn thỏa, nếu ba Tô không bị sa thải, vậy ông ấy cứ tiếp tục làm việc ở đội vận chuyển, ông ấy cũng quen với ngành này.

Mẹ Tô đã quyết định tự mình ra ngoài mở quán buôn bán, quyết định kiếm vài đồng bạc quay về.

Còn nếu ba Tô bị nghỉ việc, ông ấy sẽ theo Lục Tư Hoa mở quán bán buôn, mở rộng việc làm ăn. Sau này đã ổn định, sẽ quyết định muốn mua hoặc thuê một cửa hàng hay không.

Cứ thế cả nhà đã thảo luận xong xuôi, rất nhanh đã bắt tay chuẩn bị vào việc.

Trước hết là nghiên cứu thị trường.

Tuy Vãn Vãn nói, mở quán ăn có thể khiến việc kinh doanh rất phát đạt, nhưng Lục Tư Hoa không tận mắt nhìn qua thì trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ thấp thỏm. Hơn nữa bà ấy cũng chưa từng nếm qua bữa sáng của người khác, cũng không biết so với mình thì hương vị của nó thế nào?

Khi Vãn Vãn đi học, Lục Tư Hoa cũng cùng đi, Tia Chớp cũng cùng chạy theo.

Gần đây Tia Chớp đã già lắm rồi, nhưng nó vẫn có thể chạy nhảy như trước.

Chuyện nó thích làm nhất chính là đi theo cô chủ nhỏ đi học, đưa cô chủ nhỏ đến trường rồi mới yên tâm quay về.

Nó cho rằng, hiện giờ không có anh trai bảo vệ nên cô chủ nhỏ sẽ bị người chọc ghẹo.

Để nó cùng đi thì cô sẽ không sợ bị bắt nạt nữa.

Lục Tư Hoa vừa bước chậm rãi, vừa quan sát tình hình xung quanh.

Trên toàn bộ con đường đến trường trung học ở huyện, quả thực có rất nhiều quán ăn sáng mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-493.html.]

Có lẽ có thể có đến bốn, năm quán, ngoài quán ăn sáng còn có một vài quán khác. Một số bán đồ dùng, các loại thức ăn khác, cũng có những người thổi kẹo bông gòn, vẽ đường thành hình đồ chơi, còn có vòng quay rút thăm trúng thưởng.

Vãn Vãn vẫy tay với Lục Tư Hoa, ngay sau đó cô bước vào trường mình.

Lục Tư Hoa dừng lại trước một cửa hàng bán đồ ăn sáng, đứng nhìn người nọ đang chiên bánh quẩy.

Dầu vừa đen vừa bẩn, nhìn như đã mấy tháng không đổ, vậy mà người nọ còn không ngừng tái sử dụng loại dầu này.

Mỗi lần Lục Tư Hoa chiên bánh quẩy cho Tô Cần và bọn nhỏ, bà ấy đều dùng dầu có sẵn, sau khi dùng xong thì đem nấu ăn luôn, sẽ không tiếp tục tái sử dụng nhiều lần như thế này.

Đây là điều trước đây Vãn Vãn đã nói với bà ấy, nói loại dầu như này không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều sẽ bị bệnh.

Thế nên bà ấy đã nhớ rất kỹ, không thể lấy sức khỏe ra làm trò đùa.

Bây giờ lại nhìn thấy quán ăn cứ tái sử dụng loại dầu này để chiên bánh quẩy, trong lòng bà ấy tức khắc cực kỳ khó chịu và muốn nói chuyện với chủ quán.

Nhưng lời vừa ra đến bên miệng thì chợt ngẫm lại, nếu bà ấy nói mấy lời này ra, liệu có thể bị chủ quán phàn nàn ngược lại không? Người ta đang buôn bán, mình làm thế này chẳng phải là đang đuổi khách ư?

Chẳng lẽ chủ quán sẽ không hận c.h.ế.t bà luôn?

Nhìn nhiều học sinh vây quanh trước mặt chủ quán như vậy, bà ấy vẫn nghĩ không nên nói ra.

Rồi bà ấy lại dạo bước tới một quán ăn sáng khác, đây là một quán ăn bán cơm nắm.

Gạo là gạo nếp, nhưng theo bà ấy nhìn thì đây cũng chẳng phải là gạo nếp nguyên chất, mà là gạo tẻ trộn lẫn với gạo nếp. Về phần tỉ lệ gạo nếp với gạo tẻ ra sao, chỉ có ăn mới biết được.

Bên cạnh còn có rất nhiều đồ ăn kèm như dưa chua, mù tạt, củ cải bào, mận sấy khô, vân vân... bỏ từng món từng món vào trong hộp cơm, còn bỏ thêm một miếng bánh quẩy lớn, vừa nhìn đã biết đã mua từ quán bán bánh quẩy kế bên. Cơm nắm không thì năm xu một cái, thêm các món ăn kèm thì mười xu một cái, nếu muốn thêm bánh quẩy thì trả thêm năm xu.

Giá cũng không rẻ, nhưng nhìn bọn học sinh đứng đông đúc ở đó, việc làm ăn hẳn là phát đạt lắm.

Tính toán một chút, đúng là một ngày có thể kiếm nhiều như vậy ư? Có lẽ sẽ không đến, nhưng cũng gần tới, dù sao thì học sinh khá nhiều.

Có lẽ chủ quán cũng không chỉ bán đồ ăn sáng thì sao? Có lẽ còn có nghề khác?

Bà ấy cũng không định đi ăn thử cơm nắm, bà đã ăn sáng rồi mới đến đây, trong lòng còn đang cân nhắc lần sau có nên bỏ bữa sáng rồi tới đây nếm thử hương vị bên này hay không?

Rồi tiếp tục đi đến một quán ăn khác, lần này là một quán mì xào lạnh. Việc buôn bán vẫn rất cháy hàng.

Việc kinh doanh trước cổng trường học quả thật rất hot, dù sao thì lưu lượng học sinh mua đồ ăn đa số đều tập trung ở chỗ này. Nếu trường trung học cơ sở với trung học phổ thông cộng lại, có thể lên đến hơn một ngàn học sinh.

Mùi của mì xào lạnh rất thơm. Lục Tư Hoa nghĩ trong lòng, không biết so với mình thì ai sẽ có mùi vị ngon hơn nhỉ?

Ngày mai nhất định không thể ăn sáng xong mới tới, chỉ có nếm thử thì bà ấy mới biết được, nếu mình bán món này thì có thể kiếm được bao nhiêu.

Kiếm tiền thì chắc chắn sẽ kiếm được, chẳng qua là kiếm nhiều hay kiếm ít mà thôi, còn hơn là đi làm mà lãnh lương c.h.ế.t như ông xã mình.

Trong lòng Lục Tư Hoa tức khắc kích động, càng sinh ra một loại cảm xúc xúc động hơn, nếu bà ấy mở quán bán buôn, khẳng định có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Kinh doanh bây giờ không còn bị coi là cái đuôi của tư bản chủ nghĩa nữa, làm sao bà ấy có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy?

Sau khi kiếm được tiền, nhà họ Tô sẽ giàu lên, bọn họ có thể sống một cuộc sống tốt hơn.

Mai sau còn có thể đủ tiền để mua một căn nhà lớn hơn nữa, không cần phải để con gái chịu thiệt mà ngủ cùng bà ấy, sau này khi bọn nhỏ lập gia đình, bất kể là ai dẫn theo vợ con / chồng quay về, trong nhà đều có chỗ ở.

Ngọn lửa trong lòng bà lại cháy hừng hực, nhìn đi nhìn lại một vòng, trong lòng cơ bản đã hiểu đôi chút.

Cho dù không nếm ra hương vị, bà ấy cũng muốn đi ăn thử một lần.

Loading...