Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 494

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:45
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng để nắm chắc trong lòng, bà ấy vẫn quyết định ngày mai lại tới ăn thử, mỗi loại đều mua một ít.

Về đến nhà, Tô Cần đã sớm đã đi làm.

Lòng Lục Tư Hoa càng lúc càng nóng, chuyện này bà ấy chỉ có thể nói với chồng và con gái mình, những người khác tạm thời không thể nói.

Vì lòng có chuyện, Lục Tư Hoa không thể bình tĩnh nỗi.

Nhưng không biết vì sao, thời gian hôm nay trôi qua cực kỳ chậm.

Khó khăn lắm mới đợi được đến giữa trưa, cuối cùng Tô Cần cũng về.

Lần này Tô Cần trở về còn mang theo nét hớn hở trên mặt, đây là biểu cảm chưa từng xuất hiện trong mấy ngày nay.

Trước đây là vì chuyện không biết mình có thể bị sa thải hay không, đội vận chuyển phải thực hiện cải cách, lòng Tô Cần vẫn luôn không vui, ông ấy luôn sợ mình sẽ bị cho thôi việc.

Lần này trở về, trên mặt lộ rõ vui mừng, Lục Tư Hoa đoán chừng có thể là thật sự có chuyện vui.

“Ông xã, có chuyện tốt gì sao?” Nhìn thấy nét mừng rỡ trên mặt Tô Cần, Lục Tư Hoa cũng bị lây theo.

“Đói c.h.ế.t tôi, để anh ăn miếng cơm trước đã.” Tô Cần bưng một bát cơm đầy rồi múc ăn, ông ấy nuốt xuống rồi nói: “Đương nhiên là chuyện tốt, danh sách ở đội vận chuyển đã được chốt rồi"

Lục Tư Hoa nói: “Ông xã, anh được ở lại ư?

Bà ấy ngẫm lại, cũng chỉ có chuyện ông ấy được ở lại nên mới có thể vui vẻ như vậy.

Tô Cần nói: “Tư Hoa, em đoán xem, ông chủ nhận thầu đội vận chuyển lần này, là ai? Nhất định em không đoán được đâu."

Lục Tư Hoa nói: “Là Trường Thanh hả?"

Tô Cần đang lùa cơm vào miệng thì nghe được Lục Tư Hoa trả lời, ông ấy kinh ngạc một hồi: “Tư Hoa, sao em đoán được thế?"

Lục Tư Hoa nói: “Vừa nãy anh bảo chắc chắn em không đoán được, em nghĩ ngay đến có phải người đó là Trường Thanh không, cho nên hỏi thử."

Vãn Vãn che miệng cười, đôi khi sự tương tác giữa ba mẹ bọn họ, vô cùng dễ thương. Có lẽ là vì giữa ba mẹ đã quen thuộc tính tình của nhau, cực kỳ ăn ý, rất nhiều lúc, mẹ có thể đoán được ba muốn nói gì, đồng dạng, ba cũng có thể đoán được mẹ đang nói gì.

Có lẽ đây chính là những gì trong sách viết, tâm linh tương thông chăng?

“Ôi chao, Tư Hoa, em thật thông minh” Tô Cần khen bà ấy, khen đến nỗi mặt Lục Tư Hoa đỏ hết cả lên: “Đúng là Trường Thanh. Hôm nay anh cũng vừa mới biết, Trường Thanh đem chúng ta đội vận chuyển toàn bộ đều nhận thầu xuống dưới, chỉnh hợp tổ kiến vận chuyển công ty Lục Tư Hoa nói: “Vậy thì tốt rồi, chắc chắn anh sẽ được ở lại, không lo nghỉ việc, cả nhà chúng ta sau này cũng không cần lo lắng không có tiền sinh hoạt."

Vãn Vãn nói: “Mẹ, không phải mẹ đã quyết định mở quán bán à? Vậy thì cho dù ba có bị sa thải cũng không sợ không kiếm được tiền.

“Này sao giống, suy cho cùng mẹ cũng không định mở quán, không biết liệu mình có thể tiếp tục kiếm tiền như này mãi được không, cũng không có điểm cuối. Tiền lương của ba con cũng cao, còn ổn định, nếu không bị sa thải, chúng ta cũng không cần chịu quá nhiều áp lực.

Vãn Vãn biết, trong nhà vẫn cảm thấy đi làm mới ổn định, nói ra cũng vì giữ mặt mũi, còn chuyện mở quán, tóm lại là việc không ổn định.

Nhưng Vãn Vãn cũng biết, xu hướng tương lai của đất nước sẽ là hướng tới xây dựng kinh tế, sau này người kinh doanh sẽ càng ngày càng nhiều.

Bây giờ vẫn còn ở những năm tám mươi những năm chín mươi, hễ là người nào có lá gan lớn đi trước biển người, chỉ cần điều hành tốt thì rất nhiều người trong số họ đều sẽ trở thành ông chủ lớn, ổn định địa vị xã hội.

Cô cực kỳ hy vọng mẹ đi kinh doanh, tốt nhất là ba mình cũng có thể đủ lá gan để tiến vào thương trường, nhưng nhìn trước mắt, có lẽ ba cô vẫn còn chưa nghĩ được điều này, vậy cứ từ từ, sau này chắc chắn ba sẽ nghĩ thông suốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-494.html.]

DTV

“Ba, anh Trường Thanh đã ký hợp đồng với công ty, thành lập công ty vận chuyển, vậy ba nhất định sẽ được thăng chức đúng không?"

Điều mà Vãn Vãn có thể đoán được chính là, anh Trường Thanh vì ba Tô nên mới nhận thầu công ty này. Anh ấy quá hiểu tính cách của ba Tô, hơn nữa cũng có cảm tình với đội vận chuyển, vì thế mới nhận thầu tất cả việc này.

Để ba Tô có thể an tâm làm việc ở công ty vận chuyển, cũng để ông ấy có thể phát huy hết sở trường đặc biệt của mình.

Vãn Vãn còn có thể nghĩ được, sao Tô Cần và Lục Tư Hoa có thể không nghĩ ra?

Bọn họ biết dụng tâm của Trường Thanh, anh ấy không nghĩ người chú này của anh ấy phải chịu khổ, cho nên đã ký hợp đồng với công ty vận chuyển.

Nhà họ Thiệu làm ăn trên thương trường, trường học không tạo ra lợi nhuận, nhưng công ty vận chuyển thì có.

Cũng có thể coi như hỗ trợ lẫn nhau, giúp nhà họ Tô, cũng giúp nhà họ Thiệu mở rộng một quy mô mới khác ở huyện Nghi An.

Vãn Vãn càng biết, ở những năm tám mươi chín mươi, nghề nghiệp vận chuyển có thể còn kiếm nhiều tiền hơn so với những nghề khác.

Tuy khởi điểm của anh Trường Thanh là vì ba Tô, nhưng anh ấy làm thế này cũng đã có tính toán lâu dài. Nhất định đã điều tra rõ ràng rồi mới xuống tay ký kết hợp đồng, anh ấy là thương nhân, không đánh khi chưa nắm chắc.

Thiệu Trường Thanh, chính là người trời sinh làm kinh doanh.

Để mở rộng cơ hội kinh doanh ở Đại Lục, những điều anh ấy làm hoàn toàn đúng.

Bây giờ cơ hội kinh doanh ở Đại Lục tuyệt đối là một miếng bánh kem ngon, ai ra tay sớm là có thể cắn được miếng bánh này, thậm chí có thể lấy được miếng to nhất.

Tô Cần không nghĩ được điểm này, Lục Tư Hoa cũng không, nhưng Vãn Vãn đã nghĩ tới.

Đây cũng là nguyên nhân cô khuyến khích mẹ Tô đi mở quán kinh doanh sớm một chút.

Từ quy mô nhỏ đi lên, đầu tiên bắt đầu từ việc mở quán trước, sau này khi lợi nhuận đã ổn rồi hãy gây dựng tên tuổi, có thể thuê một căn nhà nào đấy mở cửa hàng. Cô tin tưởng tay nghề của mẹ mình nhất định có thể khiến rất nhiều người yêu thích, thậm chí có thể thành lập một thương hiệu.

Nhưng không phải ai cũng có một kỹ năng đó.

Trù nghệ của mẹ Tô qua mười mấy năm nay chỉ càng ngày càng lên tay. Trước đây cô đã thấy đồ ăn mẹ làm ngon lắm rồi, bây giờ lại càng ngon hơn, nếu như mở cửa hàng, sao phải lo chuyện làm ăn ế ẩm chứ?

Khi càng ngày càng có nhiều nhà máy được mở ra hơn, công nhân càng nhiều hơn, họ sẽ sẵn sàng bỏ nhiều tiền ra để ăn uống ngon hơn.

Chỗ ăn chỗ ở chỗ mặc, mỗi một thứ đều là những ngành có thể phát tài, ba ngành này sẽ mãi mãi không bao giờ mất đi.

Chờ đến khi nhà có tiền, Vãn Vãn thậm chí còn muốn cho nhà họ Tô lại mấy căn nhà.

Hiện giờ nhà còn rẻ, nhưng khi giá nhà tăng lên, nhà có thể sẽ tăng giá trị và kiếm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa nhà nhiều, cũng có thể cho thuê, lại có một khoản thu nhập khác.

“Đúng vậy, hôm nay ba được bộ trưởng gọi vào văn phòng, ba còn tưởng ông ấy khuyên ba nghỉ việc. Tô Cần nói: “Hai người cũng biết, ba, bộ trưởng và phó bộ trưởng có chút quan hệ, quan hệ với bộ trưởng là anh Lý, quan hệ với phó bộ trưởng là anh rể. Tuy ba biết mình có thêm một tầng quan hệ này thì khả năng nghỉ việc sẽ không lớn."

Vãn Vãn nói: “Ba mau nói đi, sau đó sao? Bộ trưởng gọi ba đến để bàn bạc chuyện nghỉ việc à?"

“Con đừng vội, đợi ba từ từ nói? Tô Cần nói: “Ba vào văn phòng bộ trưởng thì gặp được Trường Thanh, cậu ấy là khách quý của bộ trưởng, đang nói chuyện với bộ trưởng. Hóa ra, Trường Thanh đã quen bộ trưởng từ rất lâu rồi, chuyện cậu ấy nói với bộ trưởng cũng liên quan tới việc nhận thầu đội vận chuyển. Vấn đề ký hợp đồng mới thực sự được chốt gần đây thôi, đã thực sự được xác nhận.

“Bộ trưởng vừa thấy ba đã thốt ra câu đầu tiên là: “Xin chúc mừng, Tô giám đốc.” Tô Cần nói tiếp: “Lúc ấy ba thật sự bị dọa ngây người, ba trở thành giám đốc từ khi nào? Còn nữa, trong đội vận chuyển làm gì có loại xưng hô gọi là giám đốc như này"

Loading...