Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 496
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:09:49
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở Hoa Đại, những sinh viên táo bạo thuộc khoa kinh doanh cũng có cùng ý tưởng, nhưng đa số cũng không dám nhúc nhích gì. Một là không có tài chính, hai là không dám.
Lỡ như thua lỗ, những khoản tiền thật khó mới gom góp được đó sẽ giống như ném đá trên sông.
Nhưng vẫn có vài người muốn thực hiện chúng, cho dù lỗ thật thì có sao?
Sống trên đời, nếu không có tinh thần mạo hiểm thì chuyện gì cũng làm không thành.
Chẳng hạn như Trình Kiêu.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Chuyện gì cũng không muốn tự mình nỗ lực, ra sức thực hiện? Nếu một chút dũng khí như vậy cũng không có thì đừng có nghĩ muốn làm chuyện lớn.
Anh lập tức nghĩ tới việc khởi nghiệp.
Trước đây khi còn ở thôn Hạ Hà, khi anh còn nhỏ tuổi, trong thời khắc căng thẳng cắt đuôi của tư bản chủ nghĩa vào những năm bảy mươi, anh còn từng đến chợ đen để bán đồ.
Từng bị người truy nã, cũng từng bị người xử oan, thậm chí còn từng suýt chút đã bị bắt kịp rồi bị up mũ của tư bản chủ nghĩa.
Anh vẫn không sợ, bụng đã sắp c.h.ế.t đói tới nơi mà còn sợ một cái tội danh ư? Một người vào lúc anh ta tuyệt vọng nhất, bất lực nhất thì chuyện gì cũng dám làm.
Lúc ấy, anh cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ có thể kiếm chút tiền phụ giúp gia đình, không để cho mẹ vì mình mà làm lụng vất vả quá độ.
Lúc ấy anh rất thận trọng, muốn bán đồ trong chợ đen, thời thời khắc khắc đều phải chú ý, duy trì cảnh giác cao độ, chỉ cần một cơn gió thổi thoáng qua phải đi ngay.
Cũng là khi ấy, trong anh đã nảy sinh ý thức kinh doanh trong mình.
Bây giờ đang ở đại học, thứ anh học chính là chuyên ngành về phương diện này, nếu nói về phương diện kinh tế và ý tưởng kinh doanh, anh chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
Nhất là hiện giờ, khắp nơi Bắc Kinh đều tràn ngập bầu không khí của vạn nguyên hộ*, sao anh có thể không cảm thấy phấn khích?
*(55F - vạn nguyên hộ: thuật ngữ được đặt ra vào cuối những năm 1970 ở Trung Quốc, chúng đề cập đến các hộ gia đình có tiền gửi hoặc thu nhập lên tới 10.000 nhân dân tệ. Vào thời điểm đó đây là một số tiền rất lớn, hộ gia đình đó được coi là một gia đình giàu có.) Dù cho nhà họ Tiêu không thiếu miếng ăn cho anh, anh cũng muốn tự lực cánh sinh.
Nếu Vãn Vãn biết suy nghĩ của anh, cô sẽ mạnh mẽ cho anh một ngón cái. Quả nhiên, không hổ là người đã sáng lập một tập đoàn lớn như vậy ở kiếp trước, quả nhiên là người có khứu giác kinh doanh nhanh nhạy nhất. Chỉ mới vào đại học nhưng đã suy nghĩ tới việc bắt đầu gây dựng sự nghiệp.
Trình Kiêu vừa nghĩ như vậy, anh lập tức bắt tay vào làm việc.
Nhưng anh cũng không phải là loại người dễ xúc động, sẽ không mù quáng mà hành động ngay, anh sẽ bắt đầu từ việc nghiên cứu thị trường.
Sau khi nghiên cứu, anh nhanh chóng phát hiện một số chuyện có thể làm ở đại học.
Ví dụ như chuyện ăn uống ở đại học, chẳng qua cái này anh không làm được, một là vì không có thời gian, hai là anh cũng không tinh thông về thứ này.
Ví dụ như có rất nhiều người ưu tú đã thành danh khi ở đại học, sinh viên chất lượng cao tham gia nghiên cứu khoa học. Trong thời gian học ở trường, bọn họ cũng không cần đi làm, vì vậy anh có thể nghĩ đến sinh viên, thành lập một công ty nhà và thực hiện hướng dẫn một số kỹ thuật tương tự, hướng dẫn trang thiết bị chuyên môn dành cho một số nơi công xưởng.
Bây giờ có rất nhiều việc còn chưa hoàn thiện, rất nhiều nhà xưởng đang thiếu trang thiết bị, một vài thương nhân đầu tư bên ngoài ở Hồng Kông mang máy móc đến, đòi hỏi của người ta khá cao cho nên họ không nhất định có thể toàn tâm toàn ý mà đưa trang thiết bị cho bạn.
Ở đại học, có rất nhiều sinh viên chuyên ngành nghiên cứu kỹ thuật, bọn họ cũng cần thực tiễn. Lần này sẽ có thể giúp ích.
Anh vừa nghĩ đã bắt tay vào làm ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-496.html.]
Anh quyết định nói ý tưởng này cho ông cụ Tiêu, tất cả mọi chuyện, anh đều cần được sự ủng hộ từ ông cụ, dù sao thì rất nhiều đống đồ kỹ thuật hiện tại đều nằm trong tay nhà nước, Hoa Đại lại còn là trường cao đẳng, nếu anh đứng lên tổ chức cho sinh viên một cách mù quáng, ngộ nhỡ bị nhà trường gây trở ngại thì thế nào đây?
Nếu anh nói ý tưởng này cho ông nội, một khi nhận được sự ủng hộ từ ông nội, vậy thì những lần sau này một vài khó khăn nhỏ có thể dễ dàng giải quyết.
Tiểu Ngô lại đến đón anh.
Gần đây, Tiểu Ngô đều sẽ đến đón anh.
Cậu ta cũng thích chơi với Trình Kiêu, hai người họ xấp xỉ tuổi nhau, còn nói chung một thứ tiếng.
“Thiếu gia, Mạc tiểu thư lại đến tìm thủ trưởng” Tiểu Ngô vừa lái xe vừa nói.
Trình Kiêu vốn đang nhắm mắt định nghỉ ngơi thì nghe được Tiểu Ngô nói, anh chợt mở bừng mắt lên: “Mạc Ngọc Nguyệt? Cô ta lại tới làm gì?"
Nhưng anh biết, Mạc Ngọc Nguyệt còn từng có ý muốn gả cho anh. Trình Kiêu đương nhiên biết, chắc chắn Mạc Ngọc Nguyệt sẽ không vì tình yêu, mà vì lợi ích.
Suy cho cùng, thế lực nhà họ Tiêu trong quân khu rất lớn. Gia thế tốt, còn có thể bước vào nhà họ Tiêu, đối với cô ấy mà nói, đây tất nhiên là một kết quả vô cùng tốt.
Trước đây cô ấy được ông cụ Tiêu nhận nuôi, là cháu gái nhà họ Tiêu. Nhưng ông cụ đã từng hứa với nhà họ Mạc rằng, đợi đến khi cô ấy thành lập gia đình sẽ để cô ấy quay về nhà họ Mạc.
Nhà họ Tiêu là chốn an thân tạm thời, cũng là nơi cho cô ấy tị nạn.
DTV
Năm đó, ông cụ cũng bởi vì nhận nuôi Mạc Ngọc Nguyệt mà bị liên lụy, bị điều xuống nông thôn tám năm, sau khi quay về, Mạc Ngọc Nguyệt đã trưởng thành.
Chuyện đã từng hứa với ông cụ Mạc, tất nhiên Tiêu Trường Chinh sẽ phải làm, đưa Mạc Ngọc Nguyệt về cho nhà họ Mạc cũng chính là tâm bệnh trong lòng ông ấy.
Sau khi cháu trai quay về, lại còn có mối quan hệ không tốt với Mạc Ngọc Nguyệt, ông cụ Tiêu càng muốn đưa cô ấy trở về.
Nào biết rằng, sau này lại còn xuất hiện chuyện như vậy.
Mạc Ngọc Nguyệt vì không muốn quay về cuộc sống đời thường ở nhà họ Mạc nên đã làm mọi cách, thậm chí cuối cùng còn theo dõi Trình Kiêu, muốn giành được sự ưu ái của anh, muốn gả vào nhà họ Tiêu, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tiêu.
Cô ấy thậm chí không ngại mà nói dối rằng mình có mang con trai của Trình Kiêu, lấy chuyện này ra để thuyết phục ông cụ đồng ý để cô ấy gả vào nhà họ Tiêu.
Cuối cùng lời nói dối này đã bị ông cụ Tiêu vạch trần, ông ấy lập tức ra lệnh đuổi khách.
Ông cụ chưa bao giờ tức giận như lúc đó, ông ấy luôn cảm thấy tiếc thương cho Mạc Ngọc Nguyệt, dù sao cũng là cháu gái mình nhận nuôi từ nhỏ.
Ông ấy chưa từng nghĩ rằng, cô ấy lại hoàn toàn trở thành người như vậy.
Ông ấy biết, mình không thể mềm lòng, kết quả của sự mềm lòng chính là cháu trai mình sẽ bị hủy trong tay của Mạc Ngọc Nguyệt mất. Nếu rước một người phụ nữ như thế này vào nhà họ Tiêu, đây sẽ là tai họa của nhà họ Tiêu.
Ông cụ Tiêu không phải là một người thích dài dòng, rất nhanh ông đã hạ lệnh, hễ là Mạc Ngọc Nguyệt tới, ông ấy sẽ không gặp.
Mạc Ngọc Nguyệt đã tới rất nhiều lần nhưng vẫn không gặp được ông cụ Tiêu, tất nhiên cô ấy cũng sẽ nóng nảy.
Sau khi Trình Kiêu nghe Tiểu Ngô nói xong, trong lòng cười lạnh một tiếng. Chỉ sợ Mạc Ngọc Nguyệt đang gấp đến độ xoay vòng vòng rồi nhỉ?
Anh nghe nói, gần đây sinh hoạt trong trường của cô ấy cũng không tốt lắm. Trước đây có nhà họ Tiêu che chở, cô ấy muốn thế nào đều có thể, nhưng bây giờ đã không còn ô dù của nhà họ Tiêu, rất nhiều kẻ đều coi thường cô ấy.
“Thiếu gia, thủ trưởng kêu tôi nói với anh, mấy ngày này nhớ chú ý một chút, Mạc tiểu thư không gặp được ông ấy thì rất có thể sẽ nghĩ cách tới gặp anh"