Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 502
Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đóa Đóa nói: “Trình Kiêu đối với em tốt thật, y như anh trai ruột thịt ấy"
Đóa Đóa cũng không nghĩ đến việc “Trình Kiêu có thể đã thích cổ”, cô ấy kiểu gì cũng sẽ không nghĩ đến Trình Kiêu lớn hơn bảy tuổi vậy mà sẽ coi trọng Vãn Vãn.
Chẳng qua, cô gái nhỏ Vãn Vãn vừa thông minh vừa đáng yêu như vậy, ai mà lại không thích chứ? Cô ấy cũng thích mà.
Quả nhiên Vãn Vãn đã đoán được, trong khoảng thời gian này Trình Kiêu đúng là rất bận.
Bận đến nỗi thời gian ngủ cũng không nhiều.
DTV
Hiện nay công ty đã đi lên quỹ đạo, nhân viên cũng vô cùng vững chắc.
Chỉ mới ngày hôm qua, Ti Tuấn Kiệt đã nói với anh rằng bạn gái cậu ấy muốn tới công ty nhà họ Tiêu.
Thật ra Trình Kiêu cũng biết suy nghĩ của Ti Tuấn Kiệt, cậu ấy hẳn là nghĩ muốn kéo bạn gái qua, hai người có thể cùng nhau đi làm cùng nhau tan tầm. Đối với một cặp tình nhân thì đây là chuyện rất quan trọng.
Anh cũng biết, người bạn gái này của Ti Tuấn Kiệt cũng là một sinh viên cao tài, năng lực rất tốt.
“Tổng giám đốc Tiêu, bạn gái tôi tới rồi.” Ti Tuấn Kiệt gõ cửa phòng làm việc của Trình Kiêu.
Trình Kiêu gật đầu: “Để cô ấy vào đi. Anh bày ra bộ dáng làm việc phải công tư phân minh.
Vài giây sau, Ti Tuấn Kiệt đã đưa bạn gái cậu ấy vào.
Cô bạn gái này của Ti Tuấn Kiệt vừa cao vừa gầy, trông vô cùng xinh đẹp.
Nhưng, không biết là ảo giác hay là gì, Trình Kiêu cảm thấy bạn gái Ti Tuấn Kiệt cực kỳ quen mắt, không biết đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Anh cũng không để ý lắm, dù sao cũng đều là sinh viên Hoa Đại, có thể đã từng gặp nhau ở đâu đó cũng nói không chừng.
Cô gái đưa bản sơ yếu lý lịch của mình lên: “Chào anh, Tổng giám đốc Tiêu, đây là sơ yếu lý lịch của tôi"
Trình Kiêu cầm lấy bản sơ yếu lý lịch của cô ấy và lật ra.
Đột nhiên, đôi mắt anh mở to, vẻ mặt như không thể tin được.
Trình Kiêu ngẩng đầu ngước nhìn cô gái trước mặt, quan sát tỉ mỉ.
Cô gái khẽ cau mày, cô ấy không thích cách Trình Kiêu nhìn vào ánh mắt mình, điều ấy khiến trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác bất an.
Trình Kiêu cúi đầu, dùng nắm tay che miệng rồi họ nhẹ một tiếng: “Vậy cô tự giới thiệu đi"
Tuy thế nhưng trong lòng anh đã thấy luống cuống, trong đầu có một ý niệm đang dâng trào.
Anh cầm chặt bản sơ yếu lý lịch trong tay, chỉ thấy trên sơ yếu lý lịch ghi một cái tên: La Hiểu Mộng.
Đôi mắt Trình Kiêu nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt anh, lý lịch sơ lược viết rõ ràng cô ấy tên là La Hiểu Mộng, năm nay hai mươi tuổi, đang học năm hai đại học, là bạn cùng lớp và cũng là người yêu của Ti Tuấn Kiệt.
Cô đến từ một thôn làng xa xôi ở tỉnh F, đồng hương của Ti Tuấn Kiệt.
Cô là con một trong nhà, ba mẹ rất tốt với cô. Cô cũng được đi học từ nhỏ nên năm mười chín tuổi mới có thể thi lên đại học, rời khỏi thôn làng.
Trình Kiêu nghĩ không phải những điều này, mà là cô gái trước mặt thật sự rất giống mẹ anh.
Anh đột nhiên nghĩ đến em gái Trình Hiểu Mộng của mình. Năm đó em gái mất tích năm ba tuổi, từ đó đến giờ vẫn chưa tìm được. Anh vẫn luôn tìm kiếm em gái, sau khi anh trở về nhà họ Tiêu nhận lại dòng họ, ông nội cũng cử người đi tìm kiếm.
Nhưng chỉ có vài manh mối mà tìm người đúng là khó như mò kim đáy biển.
Anh vốn đã từ bỏ, nào ngờ đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, lúc gặp được lại chẳng tốn công. Cô gái trước mặt này sẽ là em gái mà anh luôn tìm kiếm sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-502.html.]
Nếu như không phải thì sao? Đó là chuyện cá nhân, anh lại không thân với cô ấy, liệu anh có thể hỏi thẳng cô không?
Trình Kiêu đang do dự.
La Hiểu Mộng cảm thấy ánh mắt ông chủ của Ti Tuấn Kiệt nhìn mình hơi kỳ lạ.
Ánh mắt quá nóng bỏng, giống như muốn ăn thịt người.
Đột nhiên, cô không muốn xin việc nữa. Có ông chủ nào lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ứng cử viên nữ đến phỏng vấn không? Cô lại còn là bạn gái của Ti Tuấn Kiệt, chắc Tuấn Kiệt đã nói với ông chủ điều này.
Đối với ông chủ này, cô đột nhiên thấy không hào hứng nữa, cô muốn đứng dậy rời đi ngay lập tức.
Nhưng cô lại sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc của bạn trai. Cố nén cảm giác ghê tởm, cô ngồi tại chỗ giới thiệu bản thân, cảm giác như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Cuối cùng cũng giới thiệu xong, Trình Kiêu vẫn cau mày ngây ra nhìn La Hiểu Mộng. Mãi đến khi cô gọi hai lần, anh mới hoàn hồn.
Trình Kiêu hơi xấu hổ, "Xin lỗi, nhìn cô làm tôi nhớ đến em gái mình, tôi đã bất lịch sự rồi."
La Hiểu Mộng mắng thầm trong lòng, rất muốn nói: "Ông chủ, cách bắt chuyện này xưa quá rồi"
La Hiểu Mộng càng chán ghét Trình Kiêu hơn, cô cố gắng không lập tức đứng dậy rời đi, cô đứng đó cười nhưng nụ cười hơi gượng gạo.
Trình Kiêu đã thu lại ánh mắt, vẻ mặt kinh ngạc vừa nãy không phù hợp với hình tượng của anh hiện tại.
Có điều trong lòng anh vẫn sốt ruột, anh quyết định phái người đi điều tra lai lịch của La Hiểu Mộng.
Nếu cô gái này chỉ trông giống mẹ anh, anh cũng sẽ không nghĩ nhiều, dù sao trên thế giới có rất nhiều người giống nhau. Nhưng ai bảo cô gái này lại còn trùng tên với em gái anh, chỉ khác mỗi họ. Hai việc trùng hợp thế này không khiến anh nghĩ nhiều cũng khó.
Nếu điều tra ra được cô đúng là em gái của anh, anh sẽ rất biết ơn ông trời đã đưa cô đến trước mặt mình. Thậm chí cảm ơn trời đã không bạc đãi em gái anh. Từ việc cô có thể đi học đại học có thể nhìn ra, cô sống trong gia đình họ La cũng không chịu khổ.
Nếu điều tra ra cô ấy không phải em gái anh, anh vẫn sẽ cảm tạ ông trời, ít nhất trong lòng anh cũng có chút hy vọng.
Anh có thể tìm ra em gái, anh không thể bỏ cuộc.
Dù anh có nghi ngờ La Hiểu Mộng là em gái mình, nhưng buổi phỏng vấn vẫn diễn ra bình thường.
Lúc đầu bởi vì kinh ngạc, nhìn con gái người ta nhiều mấy lần, ánh mắt trực tiếp chút, sau đó anh đã trở về vẻ mặt bình thường.
Anh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, hỏi vài câu về lý lịch của cô.
Cơ bản là hỏi xem cô đã từng nghiên cứu về lĩnh vực gì, nếu như giao công việc cho cô, liệu cô có khả năng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được không.
Anh lại hỏi một vài vấn đề anh muốn biết liên quan đến hiệu suất làm việc của cô, anh đã hiểu cơ bản.
Nói thật, cô gái này vô cùng ưu tú, làm việc gì cũng dứt khoát, xử lý sự việc nhanh nhẹn, cảm xúc cũng rất ổn định, cho dù trước đó anh có nhìn cô như vậy, cô vẫn có thể ngồi tươi cười, thái độ chuyên nghiệp. Đây không phải là nhân viên mà anh cần sao?
Nếu như cô gái nhỏ này là em gái của anh, anh sẽ càng vui hơn, em gái mình xuất sắc như vậy sao anh có thể không vui?
Nếu người này không phải em gái mình, dù có chút tiếc nuối, nhưng có thể tuyển được nhân viên xuất sắc như vậy cũng là may mắn của công ty.
Đến khi phỏng vấn xong, nhìn La Hiểu Mộng bước ra khỏi văn phòng, Trình Kiêu vẫn còn sốc chưa hoàn hôn.
Trên tay cầm tờ sơ yếu lý lịch, tâm trạng của anh vừa kích động vừa dâng trào.
Bao nhiêu năm rồi? Anh vẫn luôn muốn tìm em gái, thực hiện nguyện vọng của mẹ. Hôm nay cuối cùng cũng có hy vọng, anh có thể hoàn thành nguyện vọng của mẹ rồi.
Mẹ luôn tự trách bản thân vì đã làm mất em gái, nghĩ rằng bà không trông nom em gái cẩn thận, để em gái bị bắt cóc.
Trong lòng mẹ luôn có hai khúc mắc, một là việc bà có lỗi với ba, mang theo con của ông đi lấy chồng, hai là việc để em gái bị bắt.
Vì quá phấn khích, anh ước mình có thể về nhà nói với mẹ ngay chuyện này, nhưng anh nhanh chóng kìm nén lại.