Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 505

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:08
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn nữa, hiện tại chuyện của công ty đang dần đi lên quỹ đạo, nhân viên công ty cũng tuyển dụng gần xong, anh còn nhận được một số đơn đặt hàng đã giao vào tay kỹ thuật viên, chỉ cần hiểu rõ đơn đặt hàng, tương lai công ty sẽ ngày càng lớn mạnh.

Điều này không làm anh lo lắng.

Đây không phải là chuyện anh muốn nói với ông nội, anh muốn trò chuyện với ông.

"Ông nội, hình như con tìm được Hiểu Mộng"

Ông Tiêu "hả" một tiếng, đương nhiên ông biết Hiểu Mộng là ai. Đó là con gái của ba kế Trình Trình, đứa bé mà Vân Hương sinh ra sau khi kết hôn.

"Tìm thấy ở đâu?" Ông Tiêu cũng trở nên kích động.

Sao ông có thể không kích động được? Vì đứa bé này, trong lòng Vân Hương có thêm một khúc mắc, nếu có tin tức về đứa bé này, liệu có làm bệnh tình của Vân Hương tốt hơn không?

"Lúc cháu phỏng vấn tuyển dụng ở công ty gặp được một cô gái trông rất giống mẹ, trùng hợp cũng tên là Hiểu Mộng. Cháu nghi ngờ cô ấy là em gái cháu nhưng không dám chắc chắn"

"Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh đi điều tra xem con bé có phải Hiểu Mộng không. Ngoài ra, tìm cách lấy một sợi tóc của con bé, ông lập tức cử người đi làm xét nghiệm DNA" Ông Tiêu quyết đoán ngay lập tức.

Từ trước đến nay Trình Kiêu luôn là người thuộc phái hành động.

Anh không tin tưởng giao cho người khác nên tự mình thực hiện.

Sau khi xin nghỉ học ở trường, cũng sắp xếp người quản lý công ty, anh quyết định đi đến thôn họ La ở tỉnh F.

Ông Kiêu lo lắng việc anh đến đó một mình nên cử Tiểu Ngô đi cùng.

Tiểu Ngô và Trình Tiêu đã sớm quen thuộc, quan hệ của hai người cũng rất tốt.

Ông Tiêu liền trực tiếp giao Tiểu Ngô cho Trình Kiêu, bộ phận sẽ sắp xếp một cảnh vệ viên khác cho ông.

Tiểu Ngô cũng sắp đến tuổi xuất ngũ, nếu ông không giao cậu ta cho Trình Kiêu, cậu ta cũng phải xuất ngũ về quê nhà.

Nếu Tiểu Ngô đi theo Trình Kiêu thì sẽ khác, chắc rằng cậu ta có thể cùng Trình Kiêu làm nên tên tuổi.

Trình Kiêu cũng vô cùng thích thanh niên làm việc dứt khoát này.

Cậu ta đi theo anh, anh muốn đào tạo cậu ta trở thành trợ lý đắc lực nhất.

Hai người đi máy bay từ Bắc Kinh đến trung tâm tỉnh F. Từ tỉnh đến huyện có thôn họ Lạc lại tốn thêm ba giờ ngồi ô tô, sau đó đi máy kéo đến thị trấn rồi đi bộ thêm một giờ mới đến thôn họ Lạc.

Nhưng Trình Kiêu không cảm thấy xa, tâm trạng của anh dâng trào.

Trông mong đã bao nhiêu năm rồi?

Đã mười sáu năm trôi qua kể từ khi em gái ba tuổi bị mất tích, không lúc nào thôi nghĩ đến việc tìm lại em ấy.

Mẹ vẫn luôn mong ngóng, đợi đến khi anh chắc chắn là có thể nói với mẹ để bà an tâm, biết đâu sẽ có ích cho tình trạng bệnh của bà.

"Cậu chủ, cô La kia sẽ là cô Hiểu Mộng mà chúng ta đang tìm sao?"

Tiểu Ngô vẫn luôn biết trong nhà có một cô chủ bị mất tích từ nhỏ. Ông Tiêu vẫn luôn phái người đi tìm, tuy rằng cậu ta không tham gia trực tiếp vào việc tìm kiếm cô Hiểu Mộng nhưng tin tức thì cậu vẫn biết.

Tìm kiếm nhiều năm rồi vẫn không có tin tức.

Cũng đúng, biển người mênh m.ô.n.g vốn khó như mò kim đáy biển, manh mối lại ít nên còn khó tìm hơn.

Bây giờ có được tin tức như vậy cũng là may mắn, trùng hợp mà thôi.

Không chỉ cậu chủ vui vẻ, ngay cả ông Tiêu cũng rất vui.

Nhà họ Tiêu vốn không nhiều con cháu, nếu tìm được cô Hiểu Mộng, dù không mang huyết thống họ Tiêu thì cũng là em gái ruột của thiếu gia, vậy chính là cô chủ nhà họ Tiêu.

Tiểu Ngô cũng vô cùng mong đợi.

Trình Kiêu nói: "Bây giờ tôi vẫn chưa biết có phải là thật hay không, nhưng mà La Hiểu Mộng quá giống không thể khiến tôi không nghi ngờ. Khả năng đúng là 80%. Không phải ông nội nói có thể kiểm tra ADN sao? Kiểm tra xong có thể chắc chắn 100% rồi."

Thật ra anh có thể trực tiếp tìm La Hiểu Mộng nói về việc này, để cô ấy đưa ra một sợi tóc. Tiếc là không biết sao La Hiểu Mộng lại đang tránh né, không chịu gặp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-505.html.]

Nhờ Ti Tuấn Kiệt cũng không được, tính cách của La Hiểu Mộng anh ta cũng không khuyên được.

Trình Kiêu đến tỉnh F, một là vì điều tra chuyện năm đó, hai cũng là đến thăm hỏi ba mẹ La. Nếu như La Hiểu Mộng thật sự là em gái của anh, anh cũng phải đến thăm hỏi người lớn.

Nếu như không phải, đến nhà thăm hỏi cũng không hề gì, chỉ tốn chút thời gian thôi.

"Đi thì biết, tôi cũng hy vọng như vậy." Trình Kiêu thở dài nói.

Máy bay rất nhanh đã đáp xuống trung tâm tỉnh F hai người cũng không ở lại lâu, ăn cơm xong liền vội vã đến huyện Khai Hà nơi có thôn họ Lạc.

Bởi vì Trình Kiêu sắp làm sáng tỏ bí ẩn thân thế La Hiểu Mộng, anh phấn khích nên không cảm thấy mệt mỏi. Tiểu Ngô cũng quen theo cấp trên đi khắp nơi, chút mệt mỏi ấy với cậu ta không nhằm nhò gì.

Chuyến xe ô tô ba tiếng đồng hồ làm người ngồi đau lưng mỏi eo.

Trình Kiêu không ngồi xe lâu như vậy từ khi nào?

Hình như lâu lắm rồi, kể từ lúc gặp ông nội, anh đã không đi chuyến xe dài. Trước đây, lúc ở huyện Nghệ An, nơi đó chỉ cách trung tâm tỉnh hai tiếng đồng hồ đi xe và đến Thượng Hải nhiều nhất tốn không tới ba tiếng.

Bây giờ vì để tìm ra sự thật, anh nhất thiết phải ngồi xe lâu như vậy.

Vốn cho rằng ba tiếng đi đường là đủ, nhưng họ không ngờ rằng đi đến huyện Khai Hà họ đã phải mất tận năm tiếng. Xe bị chặn ở giữa đường, lại xảy ra chút chuyện tốn không ít thời gian. Chuyện này chậm cũng kéo chuyện khác chậm theo.

DTV

Lúc đến huyện Khai Hà đã 7 giờ tối, không có thời gian đi thôn họ Lạc, họ đành ở lại thị trấn một đêm.

Huyện Khai Hà không sầm uất, không thể so sánh với huyện Nghệ An, lại càng không so sánh được với thành phố lớn.

Huyện Nghệ An ở gần Thượng Hải và tương đối sầm uất, vì vậy nhiều nhà đầu tư nước ngoài và doanh nhân Hồng Kông sẵn sàng đầu tư xây dựng ở đó.

Nhưng huyện Khai Hà khá lạc hậu, kiến trúc trong huyện rất cũ nát, có thể tưởng tượng được chỗ thôn họ La sẽ còn nghèo khó đến thế nào.

Anh bỗng thấy thương em gái mình, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, cha mẹ nuôi coi cô ấy như báu vật thật sự không dễ. Cô ấy có thể lên đại học, trở nên xuất sắc lại càng không dễ.

Riêng điều này, anh đã rất biết ơn nhà họ La.

Cám ơn nhà họ La giúp em gái đạt được ước nguyện.

Nếu không, khó có thể tưởng tượng nếu em gái bị người khác nhận làm con nuôi hoặc bị bọn buôn người bán đi nơi khác thì sẽ gặp tai nạn gì.

Cho nên, Hiểu Mộng thật may mắn.

Đêm đó, bất kể thế nào Trình Kiêu cũng không ngủ được, anh nằm trên giường trong khách sạn, nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Ngày mai, sự thật sẽ được tiết lộ, có thể biết thân thế thực sự của Hiểu Mộng.

Dù cô ấy có phải là em gái của anh hay không thì ngày mai cũng sẽ rõ.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tiểu Ngô phát hiện mắt Trình Kiêu thâm quầng, chẳng lẽ cả đêm qua anh không ngủ sao?

"Cậu chủ, cậu."

"Không sao đâu, tôi chỉ là quá hưng phấn nên không ngủ được. Chúng ta ăn xong bữa sáng rồi tìm máy kéo."

Từ huyện đến trấn kia không có ô tô, mọi người đều ngồi máy kéo hoặc xe lắp ráp đơn giản.

Họ đang ngồi trên một chiếc xe lắp ráp rất đơn giản, tìm mãi không ra chiếc máy kéo nào mà chỉ tìm thấy chiếc này.

Ngồi trên chiếc xe đó, đi trên đường, cả cơ thể đều rung lắc.

Con đường không bằng phẳng, chiếc xe thì vẫn rung, Trình Kiêu thấy m.ô.n.g mình như vỡ ra rồi.

"Hai người đến trấn Hòa Bình làm gì vậy?" Tài xế hỏi lúc buồn chán.

Trình Kiêu nói: "Chúng cháu đến đây chơi, nghe nói nông gia nhạc(1) rất thú vị. Chú à, chỗ các chú có nông gia nhạc gì?"

Tài xế là một người thẳng thắn, chú ấy nói: "Chúng tôi không có nông gia nhạc gì, nhưng bất kể là gõ cửa nhà nào cũng được ăn đồ ngon. Dân làng rất hiếu khách."

"Nghe nói chỗ các chú có một nữ sinh viên đại học phải không?” Trình Kiêu tùy ý hỏi.

Loading...