Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 508

Cập nhật lúc: 2025-04-30 15:10:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em phải suy nghĩ thật kỹ, đây là cơ hội hiếm có, nói không chừng em có thể đạt giải cao."

Cô nghĩ rằng sau khi từ chối giáo viên, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Không ngờ giáo viên chủ nhiệm vì chuyện này mà đặc biệt tới nhà, bây giờ dù cô không muốn ba mẹ biết thì họ cũng đã biết.

Ba mẹ nhìn cô với ánh mắt thất vọng, nhưng vẫn tươi cười tiễn giáo viên chủ nhiệm ra ngoài, hết lần này đến lần khác trấn an rằng: “Cô đừng lo lắng, chúng tôi sẽ thuyết phục Vãn Vãn tham gia cuộc thi "Được, tôi sẽ đăng kí tên cô bé tham gia thi đấu."

"Thưa cô, nếu như em.." Câu nói kế tiếp bị ba đôi mắt trừng trở về. "Không có nếu như!"

Vãn Vãn sờ mũi, có chút bất đắc dĩ.

Sau khi tiễn giáo viên, Tô Cần nói: "Vãn Vãn con qua đây nói cho ba biết vì sao không muốn tham gia thi đấu?"

Vãn Vãn nói: "Con cảm thấy, tham gia cũng vô ích, dù sao cũng không đoạt giải thì đi thi làm gì?"

"Vãn Vãn à, chuyện này con phải suy nghĩ cho kỹ. Đây là cuộc thi toàn quốc, là cơ hội tốt biết bao nhiêu. Hơn nữa còn được cộng điểm tốt cho việc thi đại học của con. Không phải con muốn thi đại học trước một năm sao? Cơ hội tốt như vậy con đừng để lãng phí."

Lục Tư Hoa cũng nói: "Đúng vậy, không thể bỏ qua cơ hội này.

"Nhưng ba mẹ ơi, bọn con phải được trường học tuyển chọn, rồi thi huyện, thi thành phố, thi tỉnh, cuối cùng mới chọn ra ba người tham gia cuộc thi ở Bắc Kinh. Con không chắc có thể vào vòng trong Vãn Vãn lo lắng và tóc.

Lục Tư Hoa nói: " Con không đi thi thì làm sao biết mình không được chọn? Chẳng lẽ những học sinh khác đều chắc chắn mình có thể vào vòng trong sao? Con đi thi rồi mới biết được, đi thi rồi mới không hối tiếc"

Nhìn ánh mắt mong đợi của ba mẹ, Vãn Vãn cuối cùng hạ quyết tâm: "Được, con đi thi"

Lúc này Tô Cần và Lục Tư Hoa mới yên lòng, Vãn Vãn quyết định đi thi là chuyện không thể tốt hơn.

Cơ hội thế này khó có được, lại có thể cộng thêm điểm thi đại học, tuy rằng cuộc thi rất khó, cũng chưa chắc có thể đoạt giải nhưng không thi thì làm sao biết được.

Nếu sau này Vãn Vãn đổi ý muốn tham gia cũng không còn kịp rồi. Giờ có thể thuyết phục Vãn Vãn đi thi mới là kết quả tốt nhất.

Vãn Vãn đương nhiên biết người nhà coi trọng cô. Cô nói muốn sớm thi vào đại học, ba mẹ cũng không nói hai lời mà ủng hộ. Lúc này tham gia cuộc thi viết văn, nếu như không phải phiền toái, Vãn Vãn thực sự rất nguyện ý tham gia.

Bên này cô đồng ý với ba mẹ sẽ tham gia, bên kia chủ nhiệm lớp lập tức đem tên cô báo lên trên, tốc độ nhanh chóng chưa từng thấy.

Sau khi Vãn Vãn kinh ngạc, cũng lặng lẽ tiếp nhận kết quả này.

Huyện Nghệ An tổng cộng có năm trường cấp ba, ba trường trong thị trấn và hai trường ở trấn khác.

Lần này, chỉ có ba người được chọn từ huyện để tham gia cuộc thi trong thành phố.

Áp lực của Vãn Vãn vô cùng lớn.

Mặc dù cô viết văn tốt, nhưng để đánh bại tất cả các học sinh trung học trong cả nước và giành được giải thưởng thật khó.

May mắn là giáo viên hoàn toàn tin tưởng cô.

Các bạn học cũng có mười phần lòng tin với cô, Đóa Đóa nói: "Vãn Vãn cổ lên, em chắc chắn làm được."

Vãn Vãn nói: "Đóa Đóa, sao chị không tham gia cuộc thi?" Thành tích viết văn của Đóa Đóa cũng không tệ.

Đóa Đóa nói: "Chị sẽ không tham gia, dù sao chị không chờ mong gì từ đó." Nếu như địa điểm thi đấu ở Thượng Hải, cô ấy còn có chút chờ mong.

Đi đến Bắc Kinh, cô ấy vừa không quen chỗ đó vừa không mong đợi đoạt giải cuộc thi, dù sao cô ấy cũng không được thưởng.

Nhìn bộ dạng của Đóa Đóa, Vãn Vãn cũng biết cuộc sống cô ấy theo đuổi không có mục tiêu cao như vậy.

Ở trong lòng Đóa Đóa, mục tiêu vẫn luôn là thi đến Thượng Hải. Chỉ cần có thể thi đến Thượng Hải là được.

Vãn Vãn cũng biết, mục tiêu lớn nhất của Đóa Đóa là thi đậu đại học Phúc Đán ở Thượng Hải, một trong những trường đại học hàng đầu.

Vãn Vãn nói: "Chị phải nghĩ thế này, nếu như chị đoạt giải, chị sẽ được cộng điểm thi đại học. Nếu như trùng hợp chị thiếu chút điểm là có thể đậu đại học Phúc Đán, thì không phải là niềm vui bất ngờ sao?"

Đóa Đóa trợn to mắt, hơi nóng lòng.

Cô ấy phải thừa nhận cô ấy bị Vãn Vãn thuyết phục, đây chắc chắn là lý do tốt nhất để cô tham gia cuộc thi.

"Hơn nữa em nghe nói cuộc thi lần này chia làm hai miền Nam-Bắc, sau đó mới tới Bắc Kinh thi đấu. Miền Nam thi đấu nghe nói ở Thượng Hải"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-508.html.]

Đóa Đóa mở to mắt, cô ấy nói: "Chị, chị đi đăng kí, lập tức đi ngay!" Không kịp đợi, cô ấy vội vàng đi tìm giáo viên chủ nhiệm.

Nhìn cô ấy vội vàng chạy đi, Vãn Vãn sờ cằm suy nghĩ sâu xa, hình như Đóa Đóa rất cố chấp với Thượng Hải?

Thượng Hải có gì hấp dẫn cô ấy?

Vãn Vãn biết Đóa Đóa muốn đến Thượng Hải, còn về nguyên nhân, cô đoán có khả năng là vì một người. Có thể đoán là một người bạn cùng lớp hoặc đàn anh.

Cô đã hỏi Đóa Đóa có thích ai không. Đóa Đóa ấp a ấp úng, rồi trả lời không.

Nhìn bộ dạng đó rõ ràng là có.

Nhưng Đóa Đóa không nói với cô là thích ai.

Chẳng lẽ sợ cô biết?

Đó là người mà cô cũng quen?

Trong số các đàn anh và bạn học cô biết, có người muốn thi đến Thượng Hải sao?

Nghĩ tới nghĩ lui thì hình như không có?

Không bao lâu, Đóa Đóa chạy về, đôi mắt đỏ hoe, Vãn Vãn hỏi cô ấy: "Làm sao vậy? Không đăng ký sao?"

Đóa Đóa nói: "Giáo viên nói đã nộp danh sách lên rồi, không kịp đăng kí nữa."

Vãn Vãn: ...

Nhanh như vậy liền chốt danh sách rồi?

Các cô không biết là, cuộc thi lần này thật sự rất gấp gáp, bởi vì thời gian eo hẹp, còn cần thi lên từng cấp một, thời gian đăng ký cũng không nhiều.

"Đừng lo lắng, nếu như em thắng, chị cùng em đi Thượng Hải?" Vãn vãn thử thăm dò cô ấy.

Đóa Đóa nói: "Cũng chỉ có thể như vậy. Vốn dĩ, chị muốn đích thân tham gia cuộc thi, vậy chị có thể đến Thượng Hải, có lẽ ..." Cô ấy há to miệng, đem lời muốn nói nuốt trở về, "Đáng tiếc, là do chị do dự, đánh mất cơ hội"

"Không sao đâu Đóa Đóa, có lẽ liễu ám hoa minh hựu nhất thôn đâu."(1) Vãn Vãn an ủi cô ấy.

Đóa Đóa khó chịu một lúc, rồi không suy nghĩ về chuyện này nữa.

Sự việc đã rồi, cơ hội đăng ký đã bị bỏ lỡ, cô ấy dù có buồn bực đến mấy thì sao? Cơ hội tốt như vậy sẽ không đến lần nữa không phải sao?

Tuy nhiên, trong lòng cô ấy vẫn hơi tiếc nuối.

Sao lúc đó cô không tìm hiểu rõ cuộc thi? Nếu tìm hiểu kỹ thì chắc sẽ biết cuộc thi này chia làm 2 miền Nam-Bắc đúng không?

Cơ hội tốt đến Thượng Hải như vậy cứ thế biến mất.

Sau đó cô ấy nghĩ, thì kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, sau khi thi xong đại học, cô ấy cũng có cơ hội đến Thượng Hải nhưng chậm mất nửa năm.

Nghĩ đến đây, Đóa Đóa dễ chịu hơn hẳn.

Kể từ khi đăng ký tham gia cuộc thi viết văn, Văn Vãn bắt đầu cố gắng.

Chẳng những phải giải đề, làm bài thi, còn phải xem rất nhiều tiểu thuyết và bài luận, còn phải luyện tập.

Cơ hội được trao cho những người có sự chuẩn bị chứ không phải chờ cơ hội đến trước mặt.

Mỗi đêm đều có thể thấy đèn phòng Vãn Vãn sáng, cô học đến rất khuya.

Nhiều lần nửa đêm Lục Tư Hoa đều có thể nhìn thấy Vãn Vãn còn ở trong phòng đọc sách.

Bà đau lòng, nhiều lần muốn khuyên Vãn Vãn từ bỏ.

Cuối cùng bà thở dài, bỏ cuộc bây giờ thì tiếc lắm, nên tối nào bà cũng chuẩn bị cho Vãn Vãn một ly sữa bò, rồi đến nhà máy sữa đặt mua sữa tươi, chuẩn bị bồi bổ cho cô.

Rất nhanh đến cuối tháng 11, trường học của họ tiến hành một cuộc thi viết văn.

Cuộc thi viết văn theo đề, thực tế nó không có gì mới, chỉ là ba cục đề thi giống như kỳ thi tuyển sinh đại học trước đây.

DTV

(1) Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Loading...