Hứa Dạ Thâm rời khỏi nhà An Nhiên lúc nửa đêm, vai   băng bó cẩn thận. Cô  theo bóng  khuất  cánh cửa, lòng  chút gợn sóng.
Chuyện giữa họ, nếu  gì gọi là tình cảm, thì nó  vỡ tan từ đời… nhân vật chính cũ.
Với An Nhiên, Hứa Dạ Thâm chỉ là một khúc gỗ  chức năng cách âm. Và cô thì  cần tường cách âm nữa, cô chọn đối mặt với thế giới , cả phần sống lẫn phần chết.
Sáng hôm , An Nhiên tới khu lưu trữ tài liệu thành phố, nơi lưu giữ hồ sơ pháp lý cũ, trong đó  hồ sơ của hội Thiên Nhãn. Phải mất hai tiếng  khéo và tốn thêm một phần bánh mì thịt cho bác bảo vệ, cô mới lôi  vài tập hồ sơ  khỏi kho mục nát.
Cô lật nhanh qua các bản ghi chép.
“Thiên Nhãn là hội nghiên cứu tâm linh, thành lập năm 1999, gồm các học giả, bác sĩ, nhà ngoại cảm, nhà tâm lý học. Ban đầu hoạt động hợp pháp.
Đến năm 2015, hội  điều tra vì nghi vấn thực hiện các ‘thí nghiệm  linh hồn’. Một  nhân chứng cho    ép tham gia ‘giải phẫu linh thể’.”
Hồ sơ kết thúc bằng một dòng ngắn ngủi: Hội  giải tán. Toàn bộ thành viên biến mất.
An Nhiên rùng . Cô nhớ  hồn ma trong căn biệt thự, ánh mắt kinh hoàng, giọng  đầy căm phẫn: “Không  c.h.ế.t vì ma, mà vì .”
Cô chụp   bộ tài liệu, rời  trong im lặng.  đến gần xe, cô đột nhiên cảm thấy… lạnh gáy.
Một luồng khí lạnh mơn man  gáy.
Cô  đầu,  thấy ai.
 trong gương xe, phản chiếu một bóng …   lưng cô.
Một hồn ma.
Nhật Hạ
Không   lạ.
Là Tiểu Ngọc – cô gái  sát hại trong một vụ án ma ám mà An Nhiên từng xử lý  đây. Hồn ma  từng theo cô suốt nhiều tuần để đòi công lý.
Giờ  hiện về, mắt đỏ hoe, miệng run rẩy:
“Hắn… vẫn còn sống…”
“Ai?” – An Nhiên chấn động.
“Không  cô  siêu thoát  ?”
“Không…   kéo …  giữ  . Hắn    rời …”
An Nhiên nắm chặt vô lăng. Đây  còn là ma thông thường nữa.
Có kẻ đang giữ linh hồn ,  cho họ siêu thoát. Cô run run, đặt tay lên gương xe,  thẳng  bóng của Tiểu Ngọc
“Hắn  liên quan tới Thiên Nhãn ?”
Hồn ma gật đầu.
“Có  đang gọi hồn  về… để sử dụng… như vật thí nghiệm.”
Một  nữa, dòng chữ trong hồ sơ  hiện lên trong đầu cô: “Giải phẫu linh thể.
Cô  về căn hộ của , khóa cửa ba lớp, bật hết đèn sáng.    để trốn ma, cô cần suy nghĩ.
Từ ngày cô xuyên   xác Lâm Tố Ảnh,  thứ   đổi. Không còn là một cô gái yếu đuối bám lấy Hứa Dạ Thâm để “ thấy ma” nữa.
Mà là An Nhiên, kẻ  thể  thấy ma, bắt ma,  chuyện với ma… và giờ thì,  thể là kẻ duy nhất chống  thứ đang lợi dụng linh hồn.
Cô lấy điện thoại, gọi cho một .
Người  cô  từng gặp trong truyện, nhưng tên    nhắc lướt qua trong một chương   cắt – Lý Dật – cựu thành viên Thiên Nhãn, từng biến mất khỏi giới tâm linh năm năm .
Gọi xong, cô nhắn tin:
“   đang ở .    gây rắc rối.    hội cũ  c.h.ế.t hết.”
Không đầy một phút ,  tin nhắn trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-bat-ma/chuong-4.html.]
“Cô là ai?”
“Người  thể thấy điều  sợ nhất.”
“Gặp  ở chùa Bạch Mộc, tối mai. Đi một .”
Tối hôm , An Nhiên   cổng chùa. Chùa  bỏ hoang, tượng Phật loang lổ, đèn đuốc chỉ còn leo lét mấy cây nến nhỏ. Mùi hương cháy dở vương vất trong gió lạnh.
Một bóng  xuất hiện  bệ thờ. Ánh mắt sắc lạnh, nhưng nét mặt khắc khổ, chính là Lý Dật.
“ tưởng cô là loại kiếm fame bằng chuyện ma.” Anh  gằn giọng.
“ đang kiếm mạng sống.” Cô đáp.
“Và mạng của  đang  nhắm tới.”
Cô đưa  bức ảnh sợi dây chuyền, cùng hồ sơ của Trình Vân Kha. Lý Dật  một lúc lâu,   khẽ:
“Cái c.h.ế.t của   là lời cảnh báo. Hội Thiên Nhãn đang trở .   …  còn là hội nữa.”
An Nhiên nghiêng đầu.
“Là gì?”
“Là… một thí nghiệm  thành công.” Anh , giọng trầm xuống.
“Bọn họ tạo  thứ  còn là , cũng  còn là ma. Một linh hồn  thể nhập xác,  thể hút cạn năng lượng ma quỷ, và… tồn tại mãi mãi.”
An Nhiên lạnh sống lưng.
“Anh đang  đến… quỷ?”
“Không.” Lý Dật  cô.
“ đang  đến một linh hồn biến dị. Bọn họ gọi nó là Bản Thể.”
Cô nhíu mày.
“Bản Thể?”
“Một hồn ma… mang trí tuệ con . Nó  thể chiếm xác, thao túng suy nghĩ, và đặc biệt… nó  thể  thấy cả  sống lẫn kẻ chết. Không còn ranh giới.”
An Nhiên nghẹn họng.
Nếu đúng như , thì những chuyện xảy  gần đây chỉ là phần nổi của tảng băng.
Trở về nhà, An Nhiên  lặng  tấm gương.
Cô  chính ,  thì thầm:
“Vậy …    chỉ là  xuyên sách.”
Cô nhớ   đầu bước   xác Lâm Tố Ảnh – cảm giác như  đơn thuần chỉ là “xuyên”. Có gì đó như một lực hút, một cái gật đầu từ bên  thế giới, một sự đồng thuận từ cõi âm.
Có thể nào… cô chính là một phần trong kế hoạch của Bản Thể?
Hoặc tệ hơn, cô là kẻ duy nhất  thể ngăn nó , nên  kéo .
Gió lạnh thổi vù qua khung cửa.
Một tin nhắn đến từ  lạ:
“Cô   quá xa . Lần tới  chỉ là cảnh cáo.”
An Nhiên xóa tin nhắn,  thẳng  màn hình điện thoại. Rồi  lạnh.
“Tốt thôi. Vậy chúng  bắt đầu chơi thật.”