Ban đêm, thành phố chìm trong màu tro mờ mịt.
An Nhiên  một  trong căn phòng tối, chỉ  ánh sáng xanh từ màn hình laptop hắt lên gương mặt cô. Đôi mắt cô thẫn thờ  chằm chằm  một đoạn video đang dừng  ở khung hình cuối cùng: Trình Vân Kha,  đàn ông  cho là tự tử, đang gào thét điên loạn  một chiếc gương.
Không ai  đoạn video đó. Không ai đăng nó lên mạng.
Nó tự xuất hiện trong email của cô lúc nửa đêm,   gửi.
Chiếc gương trong video… chính là chiếc gương hiện đang đặt trong phòng ngủ của cô.
An Nhiên  sợ ma.   đầu tiên, cô cảm thấy thứ gì đó vượt ngoài hiểu .
Cô tiến  gần chiếc gương, rút con d.a.o bắt ma nhỏ nhét trong ống tay áo. Tay  vẽ một đạo phù đơn giản lên mặt gương bằng m.á.u gà.
Một tiếng “cạch”.
Gương tự động bật sáng, như  đèn phía  phản chiếu.
Hình ảnh trong gương  còn là cô, mà là… Lâm Tố Ảnh, nguyên chủ  xác .
 kỳ lạ hơn cả: Lâm Tố Ảnh trong gương đang… .
“Mày nghĩ mày là ai?” – giọng  phát  từ chính gương.
“Nghĩ mày  tao sống , thì   chủ  thể ?”
An Nhiên sững sờ.
“Cô   linh hồn. Mày là dư ảnh.”
“ .” – Bóng hình  khanh khách.
“Tao chính là phần  bỏ . Và mày…  chỉ xuyên  đây, mày nuốt tao.”
Cô chợt nhớ… đêm đầu tiên tỉnh  trong  thể Lâm Tố Ảnh, cô   mê man ba ngày ba đêm. Lúc đó, cô tưởng là do linh lực quá yếu,  quen khí hậu âm dương.
Không .
Là do hai linh hồn đánh , và cô… là kẻ thắng.
Bên ngoài, gió bắt đầu rít lên. Toàn bộ đèn điện trong nhà nhấp nháy,  tắt phụt.
Căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ còn  ánh sáng lờ mờ từ mặt gương.
An Nhiên bình tĩnh  dậy, thắp một ngọn nến, châm hương, dán phù trấn quỷ  bốn góc tường.
Rồi cô  khẽ:
Nhật Hạ
“Ra mặt .”
Một tiếng  vang vọng từ trong gương. Làn khói hương bắt đầu tụ , xoắn thành hình .
Thứ hiện …   ma. Cũng   .
Nó là một Bản Thể,   mắt, miệng chỉ là một đường rách,  thể nhòe nhoẹt như tan chảy. Nó giống như linh hồn của hàng chục  trộn , méo mó, hoen ố.
“Ngươi cướp  thể . Ta sẽ lấy .” giọng nó vang lên, nhiều âm thanh chồng lấp.
An Nhiên giơ tay vẽ chú ấn lên mặt đất, ngăn bước tiến của nó.
“Nếu mày  thể, mày   từ lâu .”
“Không. Vì  cần ngươi.” Nó đáp.
“Mày là phần cuối cùng. Mắt của . Cổng cuối cùng để  nhập  thế giới sống.”
Cô sững .
“Mày  mượn  thể tao… để tồn tại?”
“Không mượn, là chiếm.”
Cô nhíu mày, nghiêng  chậm rãi bước vòng quanh nó.
“Tại  là tao?”
Bản Thể  đáp.  giọng  của nó vang vọng khắp căn phòng:
“Vì ngươi  c.h.ế.t một  . Ở thế giới .
Ngươi nghĩ xuyên sách là ngẫu nhiên ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-bat-ma/chuong-5.html.]
Ngươi nghĩ vì  linh hồn ngươi dễ dàng chiếm lấy xác Lâm Tố Ảnh?”
Tim An Nhiên siết .
“Tao là  chết?” Cô lùi  nửa bước.
“Là linh hồn  lạc. Là mắt thứ ba  gieo  giữa hai thế giới.”
Bản Thể giơ tay lên, từng bóng ma nhỏ xíu bay  từ nó như đốm lửa: trẻ con,  già, nam nữ  mặt mũi. Tất cả đều thì thầm những từ ngữ vô nghĩa, nhưng lạnh toát như tuyết mùa đông.
Một bé gái tiến  gần An Nhiên, thì thào:
“Chị ơi… chị  từng là tụi em…”
Bản Thể gầm lên, lũ hồn ma tan biến.
An Nhiên hiểu .
Cô  chỉ là  xuyên sách, cô là một linh hồn từng trôi dạt giữa hai thế giới,  Bản Thể đánh dấu.
Lâm Tố Ảnh, nguyên chủ, yếu đuối, sụp đổ, khiến  xác  dễ  chiếm giữ.
Cô , An Nhiên, vô tình trở thành vật chứa lý tưởng.
 cô    dễ khuất phục.
Ngay lúc Bản Thể lao đến, cô rút trong tay áo  một chiếc gương cổ – chiếc gương mà cô  “mua nhầm” từ một căn nhà ma  niêm phong tuần .
Chiếc gương  phản chiếu chân  của linh thể,   hình ảnh giả dối.
Cô bật gương lên. Ánh sáng lóe lên, chiếu thẳng  Bản Thể.
Nó gào thét, co rúm ,  thể bốc khói, từng mảng hồn tan  như tro tàn.
An Nhiên cắn ngón tay, vẽ một vòng m.á.u quanh gương, niệm:
“Phản chiếu tà linh, đóng cổng âm dương, trả hình về cát, trả hồn về bụi!”
Mặt gương rạn nứt. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, … im lặng.
Bản Thể biến mất.
Chỉ còn cô, một , trong căn phòng ngập tro trắng.
Trưa hôm , cô tới nhà Lý Dật, đặt chiếc gương vỡ xuống  mặt .
“  gặp nó.” Cô .
“Bản Thể. Nó từng đánh dấu  từ  khi  xuyên tới thế giới .”
Lý Dật lặng ,  gật đầu.
“Có một  linh hồn đặc biệt. Chúng  thuộc về nơi nào. Một  sẽ tan,  khác sẽ  kéo … và  hiếm, một   chọn.”
Cô hỏi:
“Chọn để  gì?”
Anh đáp:
“Để  cầu nối.
Người như cô – xuyên qua cả thế giới, thấy  cả ma lẫn  – là một cổng sống.
Nếu Bản Thể chiếm  cô, nó sẽ tồn tại vĩnh viễn trong hình dạng .”
An Nhiên siết chặt tay.
“Nó  chết.”
“Chỉ  đánh bật  thôi.” Lý Dật .
“Và nó sẽ  .”
Cô  đầu, mắt ánh lên quyết tâm:
“Vậy thì  ,  sẽ  đuổi nó  nữa.”
“Cô định  gì?” –  hỏi.
Cô  nhẹ.
“ sẽ bắt nó.”