Thoáng chốc đến ngày chụp ảnh nghiệp, trong trường nhiều phụ , ba của mấy Ngô Hoan cũng từ xa đến.
Thẩm Thanh Thanh vốn sẽ lẻ loi, ai ngờ Tần Cẩn Mặc chỉ tự đến, mà còn gọi cả gia đình đến, ngay cả cả bận rộn cũng ngoại lệ.
Cô chỉ sẽ đến, lúc thấy Tần và thật sự chút ngạc nhiên, đó cảm động.
Có lúc cô cảm thấy, xuyên như là một sự bù đắp cho cô, bù đắp cho sự tiếc nuối khi nghiệp gia đình bên cạnh.
Cô cầm bó hoa Tần Cẩn Mặc đưa, rạng rỡ chụp ảnh cùng bạn cùng phòng, chụp ảnh cùng Tần Cẩn Mặc và gia đình , chụp ảnh cùng một bạn học chủ động đến, để những bức ảnh đáng nhớ.
Mùa nghiệp cũng là mùa tỏ tình, trong trường nhiều nam sinh thầm yêu Thẩm Thanh Thanh, nhưng vì Tần Cẩn Mặc luôn ở bên cạnh cô, ai đến phiền, ngược ba bạn cùng phòng nhận ít lời tỏ tình.
“Hoan Hoan, đây tình yêu ngọt ngào, nghĩ đến việc chọn một trong ?”
Sau khi yêu, Thẩm Thanh Thanh ít Ngô Hoan trêu chọc, tìm cơ hội tất nhiên trêu .
“Mùa nghiệp cũng là mùa chia tay, tớ nghĩ thông mà yêu lúc .” Ngô Hoan lườm cô một cái.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
Thẩm Thanh Thanh : “Tớ thấy nam sinh thích , sẵn sàng về nhà cùng .”
Ngô Hoan , sang Tần Cẩn Mặc đang Thẩm Thanh Thanh khoác tay: “Anh mau quản bạn gái , đừng để mai mối linh tinh.”
Sau khi chụp ảnh nghiệp xong, Tần và tự giác rời , để những trẻ tuổi tận hưởng thời gian cuối cùng khi nghiệp.
Còn Tần Cẩn Mặc, khá quen với mấy trong phòng 306, tự nhiên ở cùng bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/128.html.]
“ quản cô .” Tần Cẩn Mặc .
Thấy thản nhiên , Ngô Hoan nhất thời gì.
Thẩm Thanh Thanh thấy biểu cảm của cô thì khẽ, thưởng cho bạn trai một cái nắm tay.
Chia tay luôn là điều buồn bã, nếu chụp ảnh nghiệp chỉ khiến bọn họ cảm thán thì khi nhận bằng nghiệp, bốn trong phòng 306 bắt đầu buồn bã trong bữa tiệc chia tay cuối cùng khi rời trường.
Bọn họ hồi tưởng những chuyện xảy từ khi nhập học, .
Thẩm Thanh Thanh nhiều cảm xúc với những kỷ niệm ba năm đầu, nhưng năm cuối cô tham gia trực tiếp, thấy bọn họ kìm nước mắt, cô cũng đỏ mắt theo.
Có lẽ do cảm xúc dâng trào, Ngô Hoan nghĩ đến việc Thẩm Thanh Thanh và Lâm Ngữ Tĩnh từng thiết như thế nào, nhưng khi nghiệp xa cách, kìm mở miệng: “Hai đây tình cảm bao, đến mức đôi khi tớ còn ghen tị…”
Lâm Ngữ Tĩnh sững sờ, vô thức Thẩm Thanh Thanh, trong đầu hiện lên cảnh đầu bọn họ gặp trong ký túc xá.
Thực chỉ là chuyện bình thường, cô đến ký túc xá Thẩm Thanh Thanh, khi đối phương chuẩn dọn giường, cô chủ động đưa cho một cái khăn lau, thế là hai bắt đầu trò chuyện, đó quan hệ ngày càng .
Dư Duyệt thấy Ngô Hoan đang yên lành nhắc đến chuyện , dùng khuỷu tay huých cô một cái, kéo cô cùng nhà vệ sinh.
Hai rời , bàn ăn lập tức trở nên yên tĩnh, một lúc Lâm Ngữ Tĩnh mới mở miệng: “Sau chắc tớ sẽ về quê việc.”
Trước đây cô từng nghĩ đến việc thi cao học, nhưng năm tư mới bắt đầu chuẩn muộn, thêm đó học kỳ Hàn Thừa Trạch thường xuyên đến tìm nối tình cảm, cuối cùng cô từ bỏ thi cao học, quyết định về quê việc.
“Về quê cũng , thể ở bên gia đình nhiều hơn.”
Lâm Ngữ Tĩnh gật đầu: “Tớ cũng nghĩ …”