Ông cụ vui, cân lạc với cô mấy ngày trong nhà ông xảy chuyện cho nên mấy buổi hôm nay ông bán.
“Trùng hợp ghê ông ha.”
Biết hôm nay ông cụ mới rảnh tới đây bán lạc đúng lúc gặp , Thẩm Thanh Thanh khỏi .
Cô thấy xe ba bánh còn cả đậu tương, dứt khoát mưa thêm một chút.
Sau khi trung tâm thương mại, Dư Duyệt nhịn hỏi: “Mua cho cả ký túc xá bên cạnh cũng cần mua nhiều như chứ?”
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“Tớ định cho những khác nếm thử nữa nên mua nhiều chút.”
Thẩm Thanh Thanh cảm thấy lạc luộc với đậu tương luộc ăn khá ngon, nghĩ tới đó ăn ké bữa cơm ở Vị Duyên nên cảm thấy thể đưa qua một chút, coi như là bày tỏ tấm lòng.
Biết cô còn tặng khác, Dư Duyệt hỏi thêm gì nữa. Bọn họ tụ thảo luận xem trưa nay nên ăn gì.
Cuối cùng bọn họ chọn một quán thịt nướng, so với khi ăn buffet Thẩm Thanh Thanh qua lấy đồ thì hôm nay cô rảnh hơn nhiều, chỉ cần há miệng ăn là .
Biết , ai bảo cô chỉ cái miệng ăn còn cái tay thì chẳng gì hồn hết, thịt nướng mà rơi tay cô nửa sống nửa chín thì cung là nướng cháy đen, thực sự thể trông cậy .
Bọn họ nướng thịt ba chỉ , bôi dầu lên chảo nướng. Chấm miếng thịt ba chỉ nóng hổi béo ngậy nước chấm cuốn cùng với rau xà lách, ngon thể tả.
Cơm nước xong xuôi, các cô dạo quanh trung tâm mua sắm. Đến chiều Ngô Hoan với Dư Duyệt về thăng trường còn Lâm Ngữ Tĩnh thì cùng với Thẩm Thanh Thanh tới Vị Duyên đưa đậu tương với lạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/55.html.]
Hôm nay chút khéo là Tẩn Cẩn Mặc ở trong tiệm, thế là Thẩm Thanh Thanh đưa đồ cho chú Vương, chuyện với ông một lúc mới rời .
Phong cảnh xung quanh Vị Duyên , hai cần về gấp nên gọi xe luôn mà chậm rãi bộ dọc theo ven đường.
Mặt trời đang dần xuống núi, ánh nắng chiều chiếu lên cảm giác nắng gắt mà dịu dàng.
“Vừa cổng trường, với tớ là lén tìm , tớ tin.” Lâm Ngữ Tĩnh cô bạn bên cạnh xinh tới mức khiến khác rung động, suy nghĩ một hồi cuối cùng quyết định .
Thẩm Thanh Thanh sớm tên là một thằng đểu nhưng ngờ thể cặn bã tới mức mất hết liêm sỉ như , thế mà còn ăn cắp la làng.
“Hôm trường hiểu tìm căn hộ nhà tớ, cản đường tớ cho , tớ liền dạy cho một bài học. Vỗn nghĩ chia tay với , cần nhắc tới với nữa nên mới kể.”
Lâm Ngữ Tĩnh ngờ còn việc , cau mày : “Tớ cho nhà ở .”
“Nhà tớ ở cũng bí mật gì, thì kiểu gì cũng cách.” Thẩm Thanh Thanh cũng nghi ngờ cô . Dù thì với gia thế của Hàn Thừa Trạch, tra địa chỉ nhà của một chỉ là chuyện cỏn con.
Thấy cô nghi ngờ là , lông mày đang cau chặt của Lâm Ngữ Tĩnh lúc mới giãn nhưng nhịn cúi đầu mũi giày .
“Sớm tớ dẫn gặp …”
Lâm Ngữ Tĩnh nghĩ gì khác mà chỉ cảm thấy mang phiến phức cho cô.
Thật lúc tiểu thuyết, Thẩm Thanh Thanh nghĩ tới vấn đề , cảm thấy cô chỉ cần chút đúng mức là sẽ cái gì cũng theo Hàn Thừa Trạch, cuối cùng đưa bạn của tới mặt .
Đương nhiên, khi Thẩm Thanh Thanh xuyên sách cũng lập tức tránh xa cô , một phần là vì trông cô gái vẫn còn thể cứu , một phần khác lẽ là do trong tiểu thuyết cô khi bạn với bạn trai của vụng trộm với , việc đầu tiên là tự xem xét bản , đó là nghĩ tới việc thoát khỏi mối quan hệ .