Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp - 62

Cập nhật lúc: 2024-09-11 07:48:10
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về nhà một chuyến đương nhiên là cô vài ngày, tiện thể tổng vệ sinh luôn. Thế là cô mua đồ mang về nhà , để quần áo trong nhà mới mang bánh đậu hà lan tới Vị Duyên.

Cô định đưa bánh ngọt xong về luôn, ai ngờ trùng hợp gặp ông cụ Hứa, ông ngoại của Tần Cẩn Mặc cũng ở đó.

Ông cụ Hứa về cô, chẳng qua là cơ hội gặp mặt, giờ gặp cô thì cảm thấy vui.

“Cháu ông nghiêm khắc thôi chứ ông lắm…” Chú Vương nhỏ giọng .

Ông cụ Hứa chính là sáng lập Vị Duyên, bên dạy ít học trò. Nghiêm sư xuất cao đồ, những học trò ông cụ dạy đều thói quen nghiêm mặt. Qua nhiều năm, cuối cùng tập thành cái dáng vẻ cứng ngắc đó.

Lúc ông cụ mới hỏi một câu: “Tiểu Vương, thì thà thì thầm gì mà cho ?”

Chú Vương vội vàng khoát tay tỏ vẻ gì hết.

Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt

Thật ông lo lắng quá, Thẩm Thanh Thanh sợ ông cụ Hứa mà còn cảm thấy ông cụ chút giống với ông nội của . Nhớ tới ông nội trong lúc nào cũng cứ nghiêm túc cứng ngắc nhưng thực là một con hổ giấy, chỉ cần cô nũng một xíu thôi là ông cái gì cũng “Được ”, đáy mắt cô lộ chút vẻ hoài niệm.

“Cháu chào ông ạ, cháu Tần Cẩn Mặc ông thích ăn bánh đậu hà lan của nhà , đúng lúc hôm nay cháu ngang qua cửa tiệm đó nên ghé mua một chút biếu ông.”

Ông cụ Hứa vốn cố tỏ hiền lành một chút, tránh cho dọa chạy mất nhưng khi thấy cô giòn giã “Cháu chào ông” thì ông cụ cần cố gắng nữa là nở một nụ thật lòng: “Ôi chao, lắm lắm, chào cháu.”

Xong ông cụ khen: “ là chỉ cháu gái mới tri kỷ, hiểu lòng như thôi, còn mua cả bánh đậu hà lan cho ông già .”

Nói xong, ông cụ cháu trai nhà , rõ ràng là chê suốt ngày cái cũng cho ăn cái cũng cho ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/62.html.]

“Sao ạ, cháu gặp Tần Cẩn Mặc đang mua bánh đậu hà lan cho ông nên mới ông cũng thích bánh đó ạ.” Thẩm Thanh Thanh .

“Cháu đấy thôi, nó mua nhưng cũng để ông ăn nhiều , chút bánh ngọt cũng cho ông ăn…”

Người lớn tuổi chẳng khác nào trẻ con, cũng dỗ dành mà Thẩm Thanh Thanh thì hiểu nhất là cái , mấy câu dỗ ông cụ hớn hở mặt.

Hơn mười phút , ông cụ thiết gọi cô là “Con bé”, còn nhất định thể hiện tài năng cho cô nếm thử tay nghề của .

“Ông ngoại ông đừng liều.” Tần Cẩn Mặc nghiêm túc .

Hồi đầu năm ông cụ ngã gãy tay, dù hiện tại hồi phục nhưng vẫn giữ thật nên nào dám cho ông cụ xuống bếp.

Ông cụ Hứa như lập tức cảm thấy vui.

“Có cháu chê ông ngoại già , nữa đúng ?

“Sao , cháu thấy ông vẫn trẻ lắm.” Thẩm Thanh Thanh dỗ ông cụ một câu chuyển sang chuyện khác: “Không cần ăn cháu cũng chắc chắn tay nghề của ông cực đỉnh , dù thì thể dạy một Tần Cẩn Mặc nấu ăn siêu giỏi như thì chắc chắn thể là bình thường …”

Thấy ông cụ Hứa sắp rộ lên, cô mới chuyển đề tài, tỏ vẻ hôm nay cô hẹn với Tần Cẩn Mặc là sẽ nếm thử món cá quế chiên xù .

Thật hôm nay cô ghé qua chỉ là để tặng bánh thôi nên đương nhiên chuyện hẹn ăn cơm với Tần Cẩn Mặc, nên dỗ ông cụ xong cô vẫn quên nháy mắt với Tần Cẩn Mặc một cái, nhắc để lòi đuôi.

Dưới tác dụng của đan mỹ nhan cùng với đan mắt sáng nên hiện giờ cô chính là một mỹ nhân chạm khắc từ băng và ngọc, cả từ xuống chỗ nào là mỹ, nhất là đôi mắt rực rỡ chờ mong .

 

Loading...