“Chúng thật đáng yêu!” Giọng Thẩm Thanh Thanh đầy vui vẻ, rõ ràng là thích vuốt ve mèo.
Tần Cẩn Mặc nghĩ đến cảnh cô tương tác với mấy chú mèo, cũng thấy đáng yêu.
Bếp dù cũng là nơi nấu ăn, tuy rửa tay sạch sẽ và dùng lăn lông để sạch , bọn họ cũng bếp nhỏ nữa, nghỉ bãi cỏ bên ngoài.
Thẩm Thanh Thanh xác định việc gì, ở lâu cũng phiền nên vội về.
Nguồn: Thỏ Ngon Đào Ngọt
“ vẽ một chút nhé.”
Mấy chú mèo quá đáng yêu, cô chút ngứa tay, với Tần Cẩn Mặc một tiếng lấy điện thoại bắt đầu vẽ.
Màn hình điện thoại chỉ , Tần Cẩn Mặc quan tâm đến lĩnh vực , vốn nghĩ chỉ thể vẽ một bức tranh đơn giản, nhưng khi thấy cô phóng to, thu nhỏ màn hình, ngón tay vẽ vời đó, từ từ vẽ một bức tranh mèo, cảm thấy chút ngạc nhiên.
Ngành nào cũng chuyên môn riêng. Lúc ánh mắt Tần Cẩn Mặc Thẩm Thanh Thanh, lẽ cũng giống như ánh mắt cô khi nấu ăn.
Thẩm Thanh Thanh vẽ con mèo vàng, khi phóng to chỉ thấy các mảng màu, thu nhỏ thì là một con mèo vàng béo sống động.
Có lẽ cảm nhận ánh mắt của , Thẩm Thanh Thanh xoay màn hình về phía : “Thế nào?”
“Nếu tận mắt thấy cô vẽ xong, còn tưởng là ảnh chụp.”
Thẩm Thanh Thanh ngờ khen cũng giỏi, nụ mặt càng rạng rỡ.
Lưu bức tranh và chia sẻ cho xong, cô tiện tay tiếp tục vẽ.
Tần Cẩn Mặc thêm một lúc, dậy lấy một ít đồ ăn đặt lên bàn tròn bên cạnh cô.
“Đây là đồ mang cho ông ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/78.html.]
Thẩm Thanh Thanh ngửi thấy mùi thơm, cúi đầu phát hiện bàn cá cơm nhỏ ngọt cay, đĩa trái cây và bánh đậu xanh cô mang đến.
“Cô ăn , bác sĩ ông thể ăn nhiều đồ ngọt.” Tần Cẩn Mặc .
Vuốt mèo và vẽ tranh khá tốn thời gian, lúc Thẩm Thanh Thanh thực sự chút đói, khách sáo vài câu ăn.
Rõ ràng hôm nay là thứ tư, khi rời Vị Duyên, Thẩm Thanh Thanh cảm giác như trải qua một cuối tuần vui vẻ, đặc biệt là khi thấy cá cơm nhỏ ngọt cay đóng gói và tuyết hoa viên trong bình giữ nhiệt.
Cô vui vẻ trở về ký túc xá chuẩn chia sẻ đồ ăn với , điện thoại đột nhiên kêu một tiếng, mở thấy tin nhắn của Lâm Ngữ Tĩnh gửi đến.
[Xin .]
Thẩm Thanh Thanh sững sờ khi thấy tin nhắn, đó ngẩng đầu hỏi: “Ngữ Tĩnh ở ký túc xá ?”
“Cậu thì cũng ngoài, là thư viện, đến giờ vẫn về.”
Dư Duyệt xong, Ngô Hoan chạy đến đồ trong tay Thẩm Thanh Thanh, giọng đầy vui vẻ: “Thanh Thanh, mang gì ngon về thế?”
“Cậu chỉ ăn thôi!” Dư Duyệt thấy giọng cô át cả , vui vỗ một cái ngẩng đầu tiếp với Thẩm Thanh Thanh: “Cậu xem, hối hận vì tối qua đưa tên cặn bã đó đồn cảnh sát …”
Thực Thẩm Thanh Thanh cũng nghĩ đến điều , nếu thì lý do gì để xin .
“Cậu gửi cho tớ một tin nhắn ‘xin ’.”
“Các đang gì ?” Ngô Hoan phản ứng chậm một nhịp, tròn mắt : “Không chứ? Ngữ Tĩnh vẫn còn thích tên cặn bã đó !”
Theo cô , với biểu hiện của Hàn Thừa Trạch tối qua, chỉ là cặn bã, mà còn là rác thải hại, vứt thùng rác cũng ghét bỏ, hiểu tại Lâm Ngữ Tĩnh vẫn còn lưu luyến.
“Ai mà , nhưng xin Thanh Thanh, tớ cảm thấy mười phần là liên quan đến tên cặn bã đó.” Dư Duyệt chút vui, dù ai cũng lo lắng đón đêm khuya, sợ xảy chuyện gì, kết quả trong cuộc dễ dàng tha thứ cho thủ phạm, khiến bọn họ như lo chuyện bao đồng.